HÀ THẦN - Trang 44

Quách sư phụ chỉ muốn về nhà thật nhanh, liền cùng Đinh Mão nhắm
chuẩn hướng rồi theo đường cái mà đi tới, vẫn cứ cho rằng qua khỏi đoạn
đường thuộc khu nhà họ Ngụy là tốt rồi, nào ngờ đường ngang lối tắt ở cái
xó này cứ như là quấn cả vào nhau, đông cụt một đường, tây cùng một
hẻm, đi tới đi lui rốt cuộc lại vòng một vòng thật lớn rồi quay về chỗ cũ, hai
anh em giờ chẳng khác chi quỷ Tây dương xem kinh kịch - đầu váng mắt
hoa.

Đinh Mão nói: “Anh, khu nhà họ Ngụy đúng là ma quái, hai ta đi lâu như
vậy, đáng lý là phải ra tới ngoài đường lộ rồi mới đúng, thế mà chẳng hiểu
sao còn chưa thoát khỏi chỗ này, không lẽ bị oan hồn quấn lấy chân rồi
sao?”

Quách sư phụ nói: “Thằng em, đêm hôm khuya khoắt, chớ có nên nói bậy.
Đừng nhìn mấy cái nhà này trơ tuênh huếch ra như vậy, trước kia không
phải là vẫn có người ở đó sao, đào đâu ra ma?”

Đinh Mão nói: “Sao lại nói bậy, phần mộ nhà họ Ngụy chôn hai con ma
treo cổ, chuyện này có phải do em tự bịa ra đâu, trong thành ngoài thành
chả ai là không biết.”

Quách sư phụ lại bảo: “Phần mộ nhà họ Ngụy chôn hai con ma treo cổ từ
thời còn là nước Đại Thanh kia kìa, bây giờ là cái thời nào rồi? Nếu cứ chỗ
nào có mả thì phải có ma, vậy chắc cũng chẳng còn đất nào cho người sống
ở. Huống hồ chi người sợ ma ba phần thì ma quỷ cũng phải khiếp lại người
bảy phần, hai anh em ta lại là người đàng hoàng, cả đời này cũng chưa từng
làm chuyện đâm sau lưng kẻ khác bao giờ, đừng nói là phần mộ nhà họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.