HẠ TUẾ THIÊN 2013 - Trang 47

Đó là một nhà gỗ có kết cấu vô cùng cũ nát, một nửa mái ngói đã không
còn, dường như là phòng trên phòng dưới thông nhau, vào cửa thấy trong
sân giăng thanh sắt phơi rất nhiều dưa muối, một lão già nhăn nheo núp ở
cửa phơi nắng. Mặc một thân quần áo vải màu xanh nhạt, đội chiếc mũ
nhung ngộ ngộ. Trên mặt đất còn có phơi một loại rau mà tôi không biết.

"Con mẹ nói, lão Nhị, ai bảo là ăn dưa muối đoản mệnh (chết sớm) chứ?".
Chú Ba nói thầm.

"Gọi Nhị ca, không nên gọi anh là lão Nhị.". Chú Hai đáp.

(Nhà này cute voãi mòe )

Tôi nhịn cười, vừa bước theo bọn họ, lão nhân kia ngẩng đầu lên nhìn
chúng tôi, rõ ràng là có chút kinh ngạc, khoảnh khắc ông ta ngẩng đầu tôi
có trông thấy mặt ông, ngực liền lộp bộp một tiếng.

Tôi chưa từng thấy qua gương mặt nào già như vậy, cảm giác này không
cách nào mà hình dung nổi, tôi đã gặp không ít những lão nhân, trăm tuổi
cũng có, thế nhưng mặt của họ, tôi đều có thể tiếp thu được, nhưng gương
mặt

này, nó khiến tôi cảm giác có chút sợ hãi, già quá là già, già như vậy có phải
chỉ mới một trăm tuổi không?

Chú Hai nói ra ý định tới đây, Từ A Cầm không có phản ứng gì, cũng
không đứng lên, chỉ gật đầu, giật giật cặp môi không còn răng, dường như
đang suy nghĩ, đợi hai phút sau ông cụ mới mở miệng (nói đúng kiểu giọng
lão Trường Sa) : "Chuyện lâu như vậy rồi, lão không biết có nhớ rõ không
nữa."

"Làm phiền cụ ngẫm lại." Chú Hai nói.

"Mầy mua cho lão mấy cân rau muối, lão sẽ nghĩ ra." Từ A Cầm chỉ chỉ mớ
dưa muối treo trên thanh sắt.

(Hahahahaha, cụ làm ăn chớp nhoáng )

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.