Tôi nghe mà một chút khái niệm cũng không rút ra được, nghe tới mức to
đầu, liền bảo chú ngừng lại, "Chú Hai chú nói đơn giản chút đi."
Chú Hai cầm một cây bút, ở mặt sau danh sách quan tài viết, vừa viết vừa
nói: "Không biết mọi người có xem qua "lục mệnh thông hối" chưa, bên
trong có một điển cố rằng, vào thời cổ đại còn có cách gọi khác. Trong đó
có một câu như sau: an hài âm thị ám, ám tức là không có ánh sáng, không
có ánh sáng nói cách khác chính là không minh bạch. An thị, hay còn gọi là
người vô danh. Còn có người từng viết lại một câu thơ, là "khả liên mông
thành giai An thị, sinh nhân hà tu hoài đông thổ."
(Đáng thương mê
muội trong thành toàn người họ An, sinh ra không phải nghi ngờ đất trời
đông)
Tôi hơi hiểu được ý tứ của chú, nhưng không tin là chú lại có ý này, ông
bác họ và chú Ba vẫn chưa vỡ ra được, tôi liền nói: "Chú Hai, chẳng lẽ ý
chú là bà cả họ An, không có tên? Sau đó, quan tài vô danh thừa ra kia
chính là của bà cả họ An đó?"
Chú Hai gật đầu, ông bác họ liền hỏi: "Nhưng nữ thi trong quan tài, không
giống như cách chôn cất bà cả chút nào."
Chú Hai nói mọi người phải nghe tôi nói hết đã, lại lật ra gia phả, tiếp lời:
"Vào năm đó, làm sao có thể cho phép lấy một người phụ nữ không tên làm
bà cả được chứ? Người phụ nữ họ An này sống, tương đối quỷ dị."
"Anh đừng quả quyết như thế, có thể nào là bà cả có tính đặc biệt khiêm
tốn, bà ấy họ An thì không thể sinh con được sao?" chú Ba nói, "anh cũng
chỉ là đoán mò, hơn nữa anh sao lại nghĩ ra cái phương diện này chứ? Tôi
cũng nghe lão già kia nói, cơ bản là nghĩ không nổi được điều vừa rồi đâu."
Tôi cũng lấy làm lạ, chú Hai đã quá mức phóng đại rồi.
Chú Hai nói: "Đương nhiên là có lý do rồi, là anh chú ý tới những lời cuối
cùng của ông ta kia."