HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 108

Diệp Viễn Khâm nghe Đoạn Vân Tụ ngữ khí nghiêm túc, vội hỏi: “Đoạn

công tử phải đi làm việc gì nguy hiểm sao?”

“Đây là việc phải làm, Diệp công tử không cần để ý.”

“Được rồi, Viễn Khâm cũng không hỏi nhiều, nhưng Đoạn công tử thật

sự không muốn chào từ biệt xá muội sao?”

Đoạn Vân Tụ đứng ở nơi đó, trong lòng cảm thấy không đành ---- lần

này rời đi chính mình sống hay chết khó có thể nói trước, nếu hôm qua đó
là vĩnh biệt, như vậy, chẳng phải chính mình để Diệp Tú Thường hiểu lầm
cả đời sao? Nói cho nàng biết chân tướng có lẽ sẽ làm nàng sinh khí, nhưng
là mình coi như đã thẳng thắn thành khẩn, không thẹn với lương tâm! Nàng
cũng không phải là người nhỏ mọn, coi như tức giận, qua mấy ngày cũng sẽ
tiêu tan...

Đoạn Vân Tụ nghĩ một lát, nói: “Này Diệp công tử chờ một lát, tại hạ đi

một chút sẽ trở lại!”

Diệp Viễn Khâm nhìn thấy bóng lưng Đoạn Vân Tụ nở nụ cười ---- xem

ra muội muội cùng Đoạn Vân này, thật sự là có một chút khúc mắc rồi...

Đoạn Vân Tụ đi vào viện tử của Diệp Tú Thường, mới vừa bước vào đi

được vài bước, liền nghe tiếng của Ngụy Thiếu Khiêm: “Tú Thường muội
muội, muội rốt cuộc là vì sao bực mình? Chẳng lẽ muội thực thích tên
Đoạn Vân kia? Nghe thấy hắn phải đi mới phản ứng như vậy?”

“Cái này cùng Đoạn Vân không quan hệ, ta và hắn chỉ là bằng hữu mà

thôi, chỉ là thấy võ công của hắn rất cao, muốn hắn đến trợ giúp phụ thân
một tay, nếu người ta không muốn ta cũng sẽ không cưỡng cầu! Lúc này
hắn muốn đi liền đi, cùng ta có quan hệ gì đâu!”

“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.