HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 109

Đoạn Vân Tụ trong lòng đột nhiên rất đau ---- nguyên lai người ta không

có hiểu lầm cái gì, là mình hiểu lầm, một khi đã như vậy, sao phải hướng
nàng giải thích cái gì? Chính mình là nam hay nữ, đối với nàng mà nói, chỉ
sợ không có gì khác nhau! Đây mới gọi là “Tự mình đa tình!”

Đoạn Vân Tụ cười khổ một cái, dứt khoát xoay người rời đi.

Nàng đi rất vội vàng, một hơi xuyên qua nhiều viện tử. Lại đi trong chốc

lát, đột nhiên nàng nhìn thấy một cơn gió thổi tới cho nàng một tấm lụa
trắng. Nàng khẽ vươn tay, bắt được tấm lụa này, vừa nhìn, hóa ra là một cái
khăn tay, trên cái khăn có thêu hai đóa hoa, đóa hoa đỏ rực xinh đẹp tuyệt
trần, kiều diễm ướt át, từ một gốc mà sinh ra, nhìn qua tựa như Tịnh Đế*.
Đóa hoa có hình dáng tựa như hoa lê, thêu bằng sợi tơ màu hồng, nhưng lại
không giống hoa lê. Khăn tản ra mùi hương nhàn nhạt, Đoạn Vân Tụ ngửi,
cảm thấy như đã ngửi qua ở nơi nào, cẩn thận hồi tưởng, nhớ tới ngày đó
giúp Diệp Tú Thường băng lại bàn tay khom người quá gần, đã ngửi được
mùi hương này thoang thoảng...

*Tịnh Đế ý là hoa sen Tịnh Đế, một cây hoa sen nở ra hai bông.

Nàng đang ngẩn ra nhìn chằm chằm hai đóa hoa trên cái khăn, liền thấy

một nha hoàn chạy tới, vừa đi vừa tìm kiếm cái gì.

Đoạn Vân Tụ theo bản năng đem khăn nhét vào trong tay áo của mình.

Nha hoàn kia đi tìm, thấy Đoạn Vân Tụ, nhân tiện hỏi: “Là Đoạn công tử
sao? Nô tì là Huệ nhi hầu hạ bên cạnh tiểu thư, không biết công tử có nhìn
thấy một cái khăn, phía trên có thêu hai đóa hoa hay không?”

“Hả ờm? Khăn không thấy? Tại hạ, chưa, không phát hiện...”

Huệ nhi vẻ mặt ủ rũ, “Vậy thì nguy rồi! Đây chính là cái khăn mà gần

đây tiểu thư đã tốn không ít công phu thêu, còn chưa dùng qua bao giờ đâu,
nói để cho nô tỳ giặt sạch, ai ngờ mới vừa hông khô, đã bị gió thổi bay!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.