HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 130

lương như vậy, vì cái gì ở Tru Ma đại hội Đoạn Vân Tụ hội xúc động như
vậy xuất thủ.

Đoạn Vân Tụ lại chậm rãi nói: “Ta vốn đã sắp mất mạng, nhưng lại được

Linh Ẩn đạo nhân cứu, rồi bái người làm sư phụ. Hai tháng rưỡi trước ta
cáo biệt sư phụ xuống núi, muốn tìm cừu gia. Xong lại theo cô đi Minh
Viễn Sơn Trang cũng không phải muốn kiến thức người nào, chỉ là muốn
xem có thể thám thính một ít manh mối hay không, ai ngờ không thu hoạch
được gì, nên mới khởi hành hồi hương, đi bái tế phụ mẫu cùng ca ca...”

Đoạn Vân Tụ ngữ khí cũng thập phần bình tĩnh, nhưng Diệp Tú Thường

lại thấy được trên mặt nàng nỗi cô đơn cùng bi thương, giống như lần đó ở
dưới nguyệt dạ. Trong lòng nàng bổng chốc đau nhói, nhưng nàng rất
nhanh liền tức giận bản thân vẫn còn đau lòng vì Đoạn Vân Tụ.

“Nguyên lai ngươi là hậu nhân Kinh Hạc kiếm, Tú Thường ánh mắt kém

cỏi rồi!

Đoạn Vân Tụ tâm như bị đâm một nhát, “Tú Thường không cần châm

chọc, Đoạn gia sớm đã suy tàn, hiện giờ, chỉ còn một mình ta sống ở trên
đời này, loại này đau buồn, Tú Thường cũng biết?” Nói xong một giọt nước
theo hốc mắt chảy xuống, tích lạc trên cỏ xanh.

Nàng lại xoay người quay mắt về phía Diệp Tú Thường, “Bằng hữu của

ta cực ít, từ sau khi quen biết cô, ta là thật tâm muốn cùng cô kết làm bằng
hữu, cô thật sự không thể tha thứ cho ta sao?”

Diệp Tú Thường rất muốn nói “Ta cũng không muốn cùng ngươi làm

bằng hữu, sai lầm của ngươi há một câu tha thứ lại có thể xóa bỏ sao!”
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Đoạn Vân Tụ mang theo chân thành tha thiết mà
lại cô đơn nàng nói không nên lời.

Đoạn Vân Tụ đợi thật lâu, thấy Diệp Tú Thường vẫn luôn trầm mặc,

lòng nàng chìm xuống đáy biển ---- chính mình thật sự phạm vào tội lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.