HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 129

nữ tử mà thương tâm? Nếu như ta thật sự bị thương tâm, ngươi một câu
“Giải thích” lại có tác dụng gì!

Nhưng nàng phải thừa nhận rằng trái tim mình đã bị rách một lỗ, đau đớn

vô cùng.

Diệp Tú Thường liền đứng ở nơi đó, thẳng đến gió đêm làm khô nước

mắt trên mặt nàng.

Đoạn Vân Tụ cũng đứng ở nơi đó, đến khi thân mình đã bị gió đêm thổi

đến cả người phát run.

“Diệp cô nương, trở về được không, nơi này gió lớn...”

Diệp Tú Thường vẫn trầm mặc, không có bất kỳ phản ứng gì. Ngay lúc

Đoạn Vân Tụ nghĩ đến không còn gì để nói nữa, đột nhiên nghe được thanh
âm thập phần bình tĩnh của Diệp Tú Thường hỏi: “Ngươi còn gạt ta cái gì,
'Đoạn công tử'?”

Ngữ khí thập phần bình tĩnh, lại bị một tiếng “Đoạn công tử” nghe có vẻ

cực kỳ trào phúng.

Đoạn Vân Tụ thấy cay đắng trong lòng. Nàng đi lên phía trước từng

bước đứng ở bên người Diệp Tú Thường, nói: “Diệp cô nương nếu đã biết
ta là thân nữ nhi, không cần tiếp tục xưng ta là công tử... Nếu ngươi nguyện
ý cùng ta làm bằng hữu, có thể gọi ta một tiếng 'Vân Tụ'.” Dừng một chút,
lại nói: “Ta vốn tên là Đoạn Vân Tụ, sống ở Cán Trung, phụ thân là Đoạn
Hàn. Mười năm trước cả nhà bị sát hại, chỉ có mình ta trốn thoát...”

Diệp Tú Thường khiếp sợ trong lòng không thua gì vừa rồi. Nàng biết

trăm năm trước Kinh Hạc Kiếm Pháp danh chấn thiên hạ, cũng nghe qua
cuộc thảm sát mười năm trước Đoạn gia bị diệt môn. Chính là không nghĩ
tới đứng bên cạnh mình đúng là hậu nhân của Đoạn gia. Nàng lúc này cũng
mới hiểu được vì cái gì dưới đêm trăng Đoạn Vân Tụ có vẻ cô đơn cùng thê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.