Đoạn Vân Tụ gật gật đầu, “Thực xin lỗi, Diệp cô nương, ta vì hành tẩu
thuận tiện mới thay đổi nam trang, mong Diệp cô nương thứ lỗi!”
“Thứ lỗi?” Diệp Tú Thường nghe được hai chữ này, cảm thấy thực buồn
cười ---- một tiếng “Thứ lỗi” là có thể giải quyết được sao? Chính mình
thật là khờ, muốn đem trái tim giao cho 'người', lại không thể ngờ đối
phương cũng như mình chỉ là một nữ tử! “Thứ lỗi” có ích lợi gì? Có thể
thay đổi được cái hoang đường này không? Nực cười! Ngươi có thể trả lại
trái tim cho ta không?
Đoạn Vân Tụ trông thấy sắc mặt Diệp Tú Thường trở nên tái nhợt, trong
lòng có điểm luống cuống. Nàng vốn nghĩ đến Diệp Tú Thường chỉ xem
mình như bằng hữu, coi như biết mình là thân nữ nhi cũng sẽ không như
thế này, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của nàng, cũng cảm giác được sự
tình không phải đơn giản như vậy.
“Ta không tin! Ngươi làm sao có thể trong khoảng khắc liền biến thành
một nữ tử!” Diệp Tú Thường oán hận nhìn Đoạn Vân Tụ, đi tới.
Nàng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn nghiệm thân sao? Đoạn Vân Tụ
trong lòng nghĩ đến điểm ấy, không khỏi lui về sau mấy bước, thẳng đến va
vào mộc dũng.
Diệp Tú Thường cách Đoạn Vân Tụ khoảng một thước, cẩn thận nhìn
Đoạn Vân Tụ, không buông tha bất kỳ một chi tiết nhỏ nào trên người
nàng, muốn tìm ra chứng cớ để phá hủy cái sự thật trước mắt. Nhưng hy
vọng của nàng đã tan biến ---- nhìn Đoạn Vân Tụ gần trong gang tấc mái
tóc rối tung, mặt như bạch ngọc lộ ra đỏ ửng, có vẻ dị thường ôn nhu, trước
ngực có lồi có lõm, trên người còn tản ra hương thơm nhàn nhạt. Đột nhiên
nàng thoáng nhìn qua giá áo thấy một dãy buộc ngực màu trắng.
“Ngươi chính là dùng cái này biến thành nam tử hay sao?” Diệp Tú
Thường chỉ vào buộc ngực chất vấn Đoạn Vân Tụ.