Nàng biết mình không thể tiếp tục như vậy, biết rõ Đoạn Vân Tụ là nữ
tử, nhưng vẫn là không thể quên được, vẫn hi vọng nhìn thấy gương mặt
xinh đẹp kia, vẫn muốn thấy được nụ cười nhàn nhạt của nàng...
“Không thể như vậy, không thể như vậy được, Diệp Tú Thường ngươi
phải nhớ kỹ nàng là nữ tử!” Nàng chán nản vỗ vỗ mặt mình, muốn làm cho
mình thanh tỉnh một chút, “Nhất định phải tìm biện pháp, phải tìm biện
pháp...” Nàng bắt đầu minh tư khổ tưởng, tìm kiếm biện pháp giải quyết
phiền não của chính mình.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến cái gì, “Nhất định là như vậy, nhất định là vì
nguyên nhân này...”
Nàng hưng phấn ngồi dậy, mặc y sam vào muốn mở cửa đi ra ngoài, đã
thấy Đoạn Vân Tụ bưng một lớn một nhỏ hai cái bát tiến vào, trong bát lớn
có hai khứa cá to, ở trên có đậu hủ cùng cải thìa màu xanh nhạt vẫn đang
bốc khói, chén nhỏ thì đựng cơm.
“Tú Thường?” Đoạn Vân Tụ thay đổi xưng hô, “Sao không ngủ thêm
chút nữa?”
“Ta cũng không phải kẻ lười biếng!” Diệp Tú Thường nghiêng qua, nàng
liếc mắt một cái.
“Ha ha, được rồi, Tú Thường không phải lười biếng, vừa lúc canh cá
cũng đã làm xong” Đoạn Vân Tụ cười cười, “Ta làm hai chén, một chén
cấp bà bà, một chén cho cô.”
Đoạn Vân Tụ đem canh cá để trên bàn, để cả đũa sạch cùng thìa lên, lại
cười nói: “Nếm thử tay nghề của ta?”
Diệp Tú Thường cũng không muốn ăn cái gì đó do Đoạn Vân Tụ làm,
nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của nàng nhìn mình, vẫn là ngồi xuống bàn
cầm lấy thìa uống một chút canh.