Nàng đi lên trên núi, tìm đến chỗ mấy ngày trước nàng cùng ca ca nhặt
được con tiểu vân tước nhỏ, nàng trèo lên cây đem chú chim đặt vào trong
tổ. Trong tổ ba chú chim sơn ca khác cũng kêu líu ríu, giống như hoan
nghênh tỷ muội thất lạc trở về.
“Được rồi, ngươi về nhà rồi nha!” Đoạn Vân Tụ cười hì hì, “Nương của
các ngươi sẽ mau trở lại! Ta cũng phải về, nếu không bị cha phát hiện liền
thảm rồi!”
Đoạn Vân Tụ trên cây leo xuống, một đường nhảy nhót trở về tâm tình
vô cùng tốt. Ai ngờ đi đến giữa sườn núi, nàng đạp phải một chỗ đất xốp,
liền rơi vào cái bẫy săn thú.
Cái bẫy này vừa sâu vừa trơn, nàng đã thử nhiều cách cũng không thể
nào trèo lên được, phải vội vàng kêu to cứu mạng, nhưng gọi đến khàn cả
giọng mà vẫn không có ai đến.
Mặt trời xuống núi, màn đêm dần dần bao phủ mặt đất, Đoạn Vân Tụ sợ
đến muốn khóc rồi.
Nhưng vào lúc này, nàng nghe được tiếng bước chân, trong lòng mừng
rỡ, hô to cứu mạng.
Một cái đầu người ló ra khom xuống, đúng là quản gia Tiếu An trong
phủ. Tiếu An mười ba tuổi đã vào Đoạn Phủ, hơn Đoạn Hàn mấy tuổi, cùng
Đoạn Hàn lớn lên bên nhau, sau lại theo Đoạn Hàn chuyển nhà đến nơi đây,
đối Đoạn gia trung thành cẩn cẩn, tận tâm tận lực, rất được Đoạn Hàn tin
cậy.
“Tiểu thư, làm sao người lại rơi xuống đây, lão gia phát hiện người lặng
lẽ chạy đi, phân phó ta đi tìm người, tìm người không dễ a!”
“Ta không cẩn thận liền rơi xuống đây, Tiếu bá bá ngươi mau cứu ta ra
ngoài đi!”