Tiếu An liền đứng dậy, nhưng phát hiện mình không có dây thừng, Đoạn
Vân Tụ nghĩ nghĩ, không bằng dùng y phục kết thành dây thừng đi. Tiếu
An cởi hai kiện trường sam trên người mình, kết thành một dây dài, đem
Đoạn Vân Tụ kéo lên.
“Tiểu thư té có bị thương không?”
“Hì hì, cọ xát trầy chút da, không có chuyện gì!”
“Chúng ta trở về thôi!”
“Hảo! Bất quá, ngươi đừng nói cho cha nương ta biết, ta bị té xuống nơi
đây nữa nha, nếu không bọn họ lần sau lại càng không cho phép ta cùng ca
ca đến đây chơi!”
“Hảo, hảo, quỷ tiểu thư thích gây chuyện của ta!” Tiếu bá bá cưng chìu
vuốt cái mũi Đoạn Vân Tụ, nắm tay nàng xuống núi.
Rất nhanh đã đến gần chân núi, đột nhiên hai người thấy cách đó không
xa bốc lên một hồi đại hỏa ngập trời.
“Tiếu bá bá!” Đoạn Vân Tụ có điểm hoảng sợ, bởi vì đó là hướng nhà
nàng. Nàng muốn chạy xuống núi, lại bị Tiếu An một phen nắm lấy.
“Tiểu thư chậm đã, để ta đi xem trước!” Tiếu An nhớ tới lão gia Đoạn
Hàn đã từng nói với hắn, phải chuyển nhà đến nơi này là vì tránh đi những
kẻ xấu muốn đoạt Kinh Hạc Kiếm Pháp, nhưng địch trong tối ta ngoài
sáng, Đoạn gia tùy thời có thể gặp phải tai họa, cho nên lúc nào cũng phải
lưu tâm, một khi thật sự xảy ra tai họa, nhất định phải bảo hộ an toàn cho
hai đứa con của hắn.
“Không được, ta muốn đi!” Đoạn Vân Tụ không thuận theo.
“Tiểu thư nghe lời...”