“Ngươi nghĩ kĩ lại xem, nhà ngươi mấy đời đơn truyền, Đoạn gia gia chỉ
có một đứa con trai là Đoạn thúc thúc, ta nghĩ chỉ bằng đối tổ tiên kính sợ,
hắn cũng không thể để Kinh Hạc Kiếm Pháp thất truyền...”
Đoạn Vân Tụ gật gật đầu.
Đoạn Vân Tụ suy nghĩ thật lâu, cũng không có nghĩ được manh mối gì.
Ngày hôm đó, Diệp Tú Thường đề nghị đi dạo chung quanh một chút để
giải sầu. Đoạn Vân Tụ liền dẫn nàng đi khắp Đào Nguyên trấn.
Ngày đó, hai người tới một cái hồ nhỏ trên núi. Diệp Tú Thường hít lấy
không khí trong lành, nhìn thấy cá trong hồ bơi lội, cảm thấy tinh thần rất
sảng khoái, nhưng nhìn Đoạn Vân Tụ cau mày, như còn đang suy nghĩ cái
gì, vì thế nói: “Đừng nghĩ nữa, chúng ta là đi giải sầu...”
Đoạn Vân Tụ cười cười, “Ta hiểu được, Tú Thường, cô thấy ta phiền
lòng mới nói muốn đi giải sầu. Hảo, ta cũng không có thể cô phụ hảo ý của
cô, trước không nghĩ!” Nói xong, chỉ vào hồ đối diện nói, “Chúng ta đi qua
xem, nơi đó phong cảnh rất tốt!”
Hai người cười cười nói nói đi vào hồ đối diện. Nơi này hơi cao một
chút, bên cạnh có một cây liễu thướt tha.
Diệp Tú Thường nói: “Nơi này phong cảnh quả thực rất tốt nha!”
“Khi còn nhỏ, cha từng mang ta cùng đại ca tới đây, cha còn dạy cho
chúng ta bơi lội.”
“Vậy ngươi cùng ca ca ngươi, ai bơi giỏi hơn?”
“Tám lạng nửa cân.”
“Ha ha, ta thì không được, ta có chút sợ nước, hồi còn nhỏ thiếu chút nữa
bị sặc nước chết.”