HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 186

Diệp Tú Thường ngây người, lại quên hô hấp, đôi mắt nhìn chằm chằm

Đoạn Vân Tụ không chuyển động.

Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường chăm chú nhìn mình, có điểm xấu

hổ, liền hô: “Tú Thường...”

Diệp Tú Thường phục hồi tinh thần lại, cuống quít nói: “Thực thích

hợp... Thực thích hợp...” Dừng một chút, còn nói, “Ta về phòng trước
đây...” Nói xong liền rời đi.

Đoạn Vân Tụ hết sức kinh ngạc, ngốc ở nơi này.

Diệp Tú Thường như chạy trốn về phòng của mình, án lấy tim mình

đang nhảy loạn thình thịch, “Tại sao có thể như vậy? Điều đó không có khả
năng, ta đã xem nàng là bằng hữu rồi, điều đó không có khả năng...”

Nàng liên tiếp uống vài ngụm nước mới làm lòng mình yên tĩnh trở lại.

“Có lẽ, còn cần chút thời gian...” Nàng an ủi mình.

Hai người lại đi qua mấy ngày, dọc theo đường đi chuyện trò vui vẻ,

Diệp Tú Thường lại cảm giác mình càng ngày càng không được bình
thường ---- chính mình hội thỉnh thoảng lại nhìn Đoạn Vân Tụ, thấy nụ
cười của nàng tâm tình liền vui vẻ, nhìn đến nàng nhíu mày mình cũng
không vui, nàng tới gần mình một chút liền cảm thấy mất tự nhiên, nhưng
trong lòng lại khát vọng nàng có thể lại gần thêm một chút; Nàng ở nên
cạnh thì trong lòng tràn đầy khoái hoạt, ngay cả không khí cũng đều ngọt,
nếu nhìn không thấy nàng, tưởng niệm lại bắt đầu lan tràn, thậm chí là chỉ
cách nàng có một bức tường.

Diệp Tú Thường rất rõ ràng dị thường của chính mình ---- nàng trước kia

cảm thấy được, mình thật sự thích Đoạn Vân Tụ, nhưng còn chưa có thích
tới nông nỗi này. Cây non trong lòng đã bị nàng chặt đứt, không có khả
năng tiếp tục lớn lên, nhưng hiện tại, sự tình lại phát triển ngoài dự liệu của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.