tỏa sáng. Gần thêm một chút, nàng nhìn rõ đồng tử của “Hắn” ánh lên tia
sáng, gương mặt thanh tú tuấn dật. Lúc này, nghe giọng nói của “Hắn”
trong suốt như suối chảy, cứu người thần sắc lại thập phần hờ hững, nàng
đã đưa ra quyết định phải kết giao bằng hữu với “Hắn“.
“Tuy nói nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng ân huệ của công
tử, tiểu nữ tử còn phải báo đáp. Ít nhất, phải mời công tử vào thành dùng
một bữa cơm đạm bạc, không biết ý công tử thế nào?
Đoạn Vân Tụ nghĩ nghĩ, gật đầu nhận lời...... Diệp Tú Thường là một nữ
tử hiếm thấy, chính mình cũng nên tìm hiểu.
Nàng vỗ vỗ con ngựa, con ngựa hiểu ý, đạp thủy qua suối, làm bắn lên
một mảnh bọt nước.
Diệp Tú Thường huýt sáo một tiếng, một con Xích Mã rất nhanh từ đàng
xa chạy tới. Nàng giữ chặt cương ngựa, sờ sờ cổ, thân mật hỏi han: “Phong
nhi, ngoạn đủ chưa?”
Xích Mã cọ lên tay chủ nhân, cúi đầu hí lên một tiếng, xem ra ban nãy
rất là tiêu dao thoải mái.
Diệp Tú Thường lập tức nhảy lên ngựa, sau đó nhìn Đoạn Vân Tụ, giơ
lên tay phải, làm động tác mời: “Công tử thỉnh!”
Hai người ngồi trên lưng ngựa chậm rãi mà đi.
Diệp Tú Thường mở miệng hỏi: “Còn chưa hỏi quý danh công tử?”
“Tại hạ... Đoạn Vân...”
“Nguyên lai là Đoạn công tử, tiểu nữ là Diệp Tú Thường, vừa rồi có thể
công tử đã nghe được.”