HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 203

Lão Hán gãi đầu nghĩ nghĩ, “Có sáu lượng... A không phải, là bảy

lượng...”

Hán tử gầy guộc đùa cợt cười, “Lão còn nói đây bạc là của lão, trong túi

rốt cuộc có mấy lượng bạc lão già ngươi cũng không biết, rõ ràng chính là
tặc! Thật không ngờ lão tuổi đã cao như vậy lại còn đi làm cái việc này!”

Có người đồng tình lão Hán, la lên: “Vậy ngươi nói xem trong túi có bao

nhiêu bạc a!”

Hán tử gầy guộc ước lượng túi tiền, nói: “Bên trong có sáu lượng bạc

vụn, còn có bốn văn tiền!” Sau đó đem túi mở ra. Bên trong quả thật có sáu
lượng bạc vụn cùng bốn văn tiền.

Có người chỉ vào lão Hán mắng: “Ngươi đã già như vậy còn đi làm tặc,

đưa đi gặp quan! Gặp quan!” Mọi người cũng sôi nổi mắng lão Hán, có
mấy hán tử sốt sắng còn đến xoay cánh tay lão.

Lão Hán hô to: “Oan uổng a, rõ ràng là hắn trộm bạc của ta...”

Hán tử gầy guộc cũng xoay qua lão Hán, hô: “Còn dám ngụy biện, xem

ra không cho lão nếm mùi ghế hùm (công cụ tra tấn) thì lão sẽ không thừa
nhận!”

Mấy hán tử áp lão Hán chuẩn bị đưa đi quan phủ, đột nhiên có một thanh

âm hô: “Chậm đã!” Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy một công tử còn trẻ
mới hai mươi tuổi từ trong đám người đi ra, công tử kia đầu đội Sarong tiểu
quan, thân mặc bạch sắc sa bào, trong tay cầm chiết phiến, nhìn qua hào
hoa phong nhã, ôn nhuận như ngọc.

Đoạn Vân Tụ nhìn thấy mặt công tử kia, cảm thấy như đã từng quen biết,

còn đang suy ngẫm, lại nghe thấy công tử kia nói: “Các vị đừng vội, tại hạ
họ Vi, nghĩ đến nói hai câu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.