không vô.
Vi phu nhân thấy động tác của Diệp Tú Thường, vội hỏi: “Diệp cô
nương, đồ ăn này không hợp khẩu vị sao?”
Diệp Tú Thường vội đáp: “Không có, không có, a.., dạ.., là.., cơm trưa
cháu ăn nhiều quá, giờ ăn không nổi nữa...” Nói xong hữu ý vô ý liếc mắt
về phía Đoạn Vân Tụ một cái. Đoạn Vân Tụ nhìn Diệp Tú Thường trông
nàng có vẻ như đang giận, cái liếc mắt kia mang theo u oán vô cùng, trong
lòng lập tức run lên ---- ánh mắt kia giống như ngọn lửa, nháy mắt liền
thiêu cháy tầng giấy mỏng manh ngăn cách trong lòng hai người, làm cho
mọi thứ rõ ràng lên. Đoạn Vân Tụ trong lòng bối rối, đành phải cúi đầu ăn
cơm, tránh đi ánh mắt Diệp Tú Thường.
Sáng sớm hôm sau, Vi Thiên Hữu đi vào phòng Đoạn Vân Tụ, có đồ vật
gì đó muốn cho nàng xem. Đoạn Vân Tụ hỏi là cái gì, Vi Thiên Hữu cười
không đáp, lấy ra một cái hộp. Hắn mở hộp ra, bên trong có bảy viên đá
cuội nhiều màu sắc.
Đoạn Vân Tụ lấy làm ngạc nhiên, “Hữu ca ca, huynh còn nhớ rõ chuyện
này sao?”
“Đương nhiên, muội đã nói muốn có đá bảy màu, ta vẫn luôn tìm kiếm
nhưng không tìm được, mãi cho đến năm trước ta mới tìm thấy bảy viên...
Ta vẫn luôn nghĩ, nhất định sẽ có cơ hội đưa nó cho muội...”
“Hữu ca ca, huynh vẫn luôn đối tốt với ta như vậy...” Đoạn Vân Tụ nhìn
Vi Thiên Hữu, cảm động không thôi ---- nàng không nghĩ tới Vi Thiên Hữu
đem một câu nói đùa của mình ở mười năm trước trở thành sự thật.
Vi Thiên Hữu cũng chăm chú nhìn Đoạn Vân Tụ, nói: “Đương nhiên ta
sẽ luôn đối tốt với muội, bởi vì, muội là Tụ Nhi...”