HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 213

Đoạn Vân Tụ thấy giữa sóng mắt Vi Thiên Hữu nhu động tình ý, có chút

ngượng ngùng, liền cúi đầu. Đúng lúc Diệp Tú Thường từ ngoài cửa bước
vào liền trông thấy cảnh này ---- nàng vốn là muốn đến tìm Đoạn Vân Tụ,
ai ngờ vừa bước vào liền nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng, trong lòng
dâng lên chua xót, cố ý 'khụ' một tiếng.

Đoạn Vân Tụ ngẩng đầu nhìn thấy nàng, vội hỏi: “Tú Thường có chuyện

gì sao?”

Không có chuyện gì thì không thể tới tìm ngươi? Ah, hay là ta đang quấy

rầy các ngươi? Diệp Tú Thường rất muốn vặn hỏi Đoạn Vân Tụ như vậy.

“Không có gì, chỉ là sang đây xem xem, gian phòng của chúng ta vốn

cạnh nhau cơ mà!”

“Ha ha, đúng a.”

Diệp Tú Thường đi vào phòng, thấy trên bàn có một cái hộp bên trong có

bảy viên đá màu sắc khác nhau, liền nhặt lên một viên hỏi: “Đây là đá
sao?”

Vi Thiên Hữu cười đáp: “Đúng vậy, chẳng qua là chúng có chút màu sắc

mà thôi. Năm đó Tụ Nhi nói muốn có, ta liền đi tìm, chỉ là cho tới bây giờ
ta mới có cơ hội tặng cho nàng...”

Diệp Tú Thường vừa nghe thấy hắn kêu hai chữ “Tụ Nhi” trong lòng liền

hoảng hốt, mà cố tình Vi Thiên Hữu cứ tả một tiếng hữu một tiếng kêu lên,
thậm chí có khi còn kêu “Tụ Nhi muội muội”, mà Đoạn Vân Tụ cũng an
nhiên tiếp nhận, giờ lại thấy Vi Thiên Hữu ôn nhu mỉm cười nhìn Đoạn
Vân Tụ, hỏa trong lòng nàng lại càng lớn.

Diệp Tú Thường miễn cường nở một nụ cười, “Vi công tử thật đúng là

có tâm...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.