Qua thật lâu, Đoạn Vân Tụ mới ra khỏi rừng trúc trở lại viện của mình
cùng Diệp Tú Thường. Nàng đi qua phòng Diệp Tú Thường, thấy cửa
phòng khép hờ, đẩy cửa bước vào, thấy ở bên trong không có một bóng
người. Nàng sáp sáp cười, trong lòng trống rỗng, chỉ cảm thấy cái mũi chua
xót, rất muốn rơi lệ.
Chợt Vi Thiên Hữu vọt tới, vội vàng nói: “Tụ Nhi, sáng sớm hôm nay
Diệp cô nương đã cáo từ, ta lưu thế nào cũng lưu không được, hỏi nàng vì
sao rời đi nàng cũng không nói, nhưng trên mặt lại lộ ra nước mắt, thần sắc
cũng rất kém...”
Đoạn Vân Tụ vừa nghe, trong lòng chấn động: mình đã làm tổn thương
nàngđến mức độ nào!
Vi Thiên Hữu nói tiếp: “Ta lo lắng cho Diệp cô nương, liền đuổi theo,
nhưng ngựa của nàng chạy rất nhanh, ta căn bản đuổi không kịp, càng tệ
hơn là, ta nhìn thấy có hơn mười người từ trên tửu lâu nhảy xuống truy
đuổi Diệp cô nương, ta lo lắng nàng sẽ gặp bất trắc...”
Đoạn Vân Tụ biến sắc, “Những người đó trông như thế nào?”
“Cầm đầu là một người mặc áo trắng, gầy như cây trúc, những người còn
lại mặc đồ đỏ, che mặt...”
“Là Ma giáo!” Đoạn Vân Tụ bất chấp..., “Tú Thường gặp nguy hiểm, ta
phải lập tức đi tìm nàng!” Nói xong nhún người một cái bay ra sân, cũng
không quản Vi Thiên Hữu ở phía sau hô cái gì.
Đoạn Vân Tụ biết Diệp Tú Thường cưỡi Xích Phong là một con bảo mã,
cước trình cực hảo, chỉ sợ là đã chạy được rất xa, nàng chạy đến một nơi ở
giữa rừng núi, nghe thấy được loáng thoáng có tiếng đánh nhau. Nàng
hướng tới tiếng đánh nhau đi đến, thấy mười mấy thân ảnh màu đỏ vây
quanh một thân ảnh màu vàng đang triền đấu.