HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 236

“Ta sẽ giúp cô cởi xiêm y đem hong khô a, nước trong đầm rất lạnh, cô

không thể để như vậy dễ nhiễm phong hàn...”

Diệp Tú Thường trên mặt càng thêm đỏ ửng, ngữ mang làm nũng, “Vậy

ngươi cởi trước a...”

Đoạn Vân Tụ xấu hổ, nhưng nhìn mình cũng một thân toàn là nước, dứt

khoát cắn răng một cái, quay lưng đi, bắt đầu giải khai đai lưng, nhưng
thoát được một lúc, động tác lại càng ngày càng chậm, bởi vì nàng cảm
thấy Diệp Tú Thường đang chăm chú nhìn.

Tuy cả hai đều là nữ tử, nhưng mà Đoạn Vân Tụ lại cảm thấy mặt mình

muốn cháy rồi. Diệp Tú Thường cũng biết nhìn như vậy sẽ làm Đoạn Vân
Tụ xấu hổ, nhưng trong lòng lại nổi lên ý trêu đùa, không chịu nhìn đi nơi
khác. Đoạn Vân Tụ cố chịu ngượng ngùng cởi bỏ váy dài, trên người chỉ
còn lại mỗi tiết y, sau đó xoay người nhìn Diệp Tú Thường, nhìn thấy ý
cười trong mắt đối phương, nàng biết mình bị hí lộng rồi, nhưng nàng hiểu
được trước đây mình đã làm tổn thương người ta, cũng không dám “Trả
miếng”, chỉ là đi qua, cúi người, nói: “Ta tới giúp cô...”

Giờ đến phiên Diệp Tú Thường thẹn thùng, nhưng nàng biết không thể

không cởi, chỉ hảo gật gật đầu.

Đoạn Vân Tụ không dám nhìn tới mặt Diệp Tú Thường, chỉ cúi đầu cởi

vạt áo, từng cái từng cái cẩn thận cởi, cũng chỉ chừa lại tiết y. Mặc dù chỉ là
một chuyện đơn giản, nhưng nàng phát hiện mình trở nên thật vụng về mất
hơn nửa ngày mới chuẩn bị hảo. Đợi nàng đem y phục ẩm ướt của cả hai
giăng lên nhánh cây cạnh đống lửa để hong khô thì mới nhẹ nhàng thở ra,
nhưng khi quay người lại đối mặt Diệp Tú Thường, lại cảm thấy xấu hổ.

“Ta tới giúp cô trị thương.”

Dù có xấu hổ thế nào thì cũng không thể chậm trễ việc trị thương. Đoạn

Vân Tụ đỡ Diệp Tú Thường ngồi dậy, song chưởng đặt trên lưng nàng, đem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.