“Nếu... Thực sự chỉ có thể ở lại nơi này, đương nhiên chúng ta sẽ luôn
bên cạnh chăm sóc lẫn nhau...”
“Đây chẳng phải là tốt lắm sao?” Diệp Tú Thường lại khẽ thở dài, thầm
nghĩ nếu hai người có thể bị vây khốn ở nơi này, thế thì có thể thực hiện
được tâm nguyện của mình rồi, chỉ có lẫn nhau không còn những thứ khác
vướng bận...
Đoạn Vân Tụ nghe ra tâm tư của Diệp Tú Thường, chủ động cầm tay
nàng, nói: “Nếu thiên ý đã như thế, ta sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, mãi
cho đến khi ta chết đi...” Ngữ khí có chút bất lực mà lại chân thành.
Diệp Tú Thường ngồi thẳng dậy, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt Đoạn Vân
Tụ, qua một lúc lâu, mới lên tiếng: “Đáp ứng ta, mặc kệ có thể đi ra ngoài
hay không, chúng ta đều phải bảo hộ đối phương...”
Đoạn Vân Tụ nở nụ cười, trong tươi cười có vài phần bất đắc dĩ, “Chúng
ta bây giờ bị vây ở nơi này, tự nhiên sẽ luôn luôn bảo hộ lẫn nhau.”
“Nếu chúng ta có thể đi ra ngoài? Ta là nói nếu, ngươi vẫn sẽ làm theo
dự định ban đầu của ngươi sao?” Trong ánh mắt Diệp Tú Thường ẩn ẩn lo
lắng cùng u oán.
“...” Đoạn Vân Tụ im lặng.
“Đáp ứng ta, nếu có thể đi ra ngoài, trừ phi ta buông tay ngươi trước, nếu
không, tuyệt không cho phép ngươi buông tay ta...”
Đoạn Vân Tụ vẫn im lặng.
Diệp Tú Thường vẫn chuyên chú nhìn nàng, chờ câu trả lời. Nàng thực
do dự, không biết có nên đáp ứng hay không, cho dù có đáp ứng rồi, mình
lại có thể làm được hay không...