HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 262

sự không biết nên làm cái gì bây giờ, ta nghĩ, nhân sinh của ta từ nay về sau
cũng sẽ không còn những ngày tươi đẹp nữa...” Vi Thiên Hữu không những
không buông tay, ngược lại tay nắm càng chặt hơn.

Đoạn Vân Tụ nghe được trong lòng trầm xuống, nàng không biết phải trả

lời câu hỏi này như thế nào.

Nhưng vào lúc này, cửa bên cạnh 'chi nha' một tiếng mở ra. Diệp Tú

Thường đứng ở cửa, kêu một tiếng “Vi công tử”, lại nhìn thoáng qua bàn
tay đang bị nắm của Đoạn Vân Tụ, biểu cảm bình thản nhưng lại ẩn ẩn có
lãnh ý.

Vi Thiên Hữu đang lúc xúc động nên không có cảm thấy được có gì

không ổn, Đoạn Vân Tụ lại vội vàng đem tay rút ra, nói: “Tú Thường, cô
đã tỉnh a, tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?”

“Hoàn hảo.” Diệp Tú Thường biết mình không nên dễ giận như vậy,

nhưng vẫn là nhịn không được buồn bực, bởi vậy đáp rất ngắn gọn.

Đoạn Vân Tụ nhận thấy được Diệp Tú Thường không thoải mái, nhưng

lại nhìn Vi Thiên Hữu lúc này cũng bất hảo nói cái gì.

Vi Thiên Hữu lại không biết nội tình, thân thiết hỏi han: “Nghe nói Diệp

cô nương bị thương, không biết bị thương có nặng không? Hiện tại cô
nương thấy thế nào?”

“Đa tạ Vi công tử quan tâm, thương thế của ta tiếp tục điều dưỡng mấy

ngày nữa thì tốt rồi.” Diệp Tú Thường nhìn Đoạn Vân Tụ liếc mắt một cái,
còn nói thêm: “Ta có chút đói bụng, mấy ngày nay toàn ăn cá với quả dại,
lúc này ta thật muốn ăn thịt viên kho tàu, không biết đầu bếp nhà công tử
có thể làm hay không?”

“Được, được chứ, Diệp cô nương còn muốn ăn cái gì, ta lập tức phân phó

hạ nhân đi làm!” Vi Thiên Hữu lại quay qua Đoạn Vân Tụ, “Ta đã phân phó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.