HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 294

Đoạn Vân Tụ cười cười, cảm thấy có đôi khi Diệp Tú Thường thật sự rất

đáng yêu đôi khi lại rất xấu, thế nào mà trước kia lại không nhìn ra đây?
Nàng đỡ Diệp Tú Thường nằm xuống, nàng cũng nằm trên đó.

Diệp Tú Thường trong lòng xao động, nghiêng người ôm lấy Đoạn Vân

Tụ, kêu lên: “Vân Tụ...”

“Làm sao vậy?”

Đoạn Vân Tụ cũng nghiêng người qua, đối mặt với Diệp Tú Thường.

Diệp Tú Thường nhìn người trước mắt, ở một nơi nào đó trong lòng

nàng, vừa đau, vừa chua xót, lại vừa ngọt ngào, chỉ cảm thấy muốn làm
chút gì đó, vì thế nhích tới gần, dứt khoát hôn lên đôi môi mềm mại này,
mà Đoạn Vân Tụ còn chưa kịp kháng nghị môi đã bị ngăn chặn.

Hai tay Diệp Tú Thường dần dần dùng sức, đem khe hở giữa nàng và

Đoạn Vân Tụ toàn bộ lấp đầy, đồng thời bắt lấy đầu lưỡi đối phương bắt
đầu chơi đùa.

Đoạn Vân Tụ chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, thở cũng không

thông thuận rồi. Diệp Tú Thường cần, nàng nguyện ý cho, nhưng nàng
chưa từng chạm phải tình huống này, hơn nữa mười năm qua cũng không
có nghĩ tới, một lòng chỉ muốn báo thù, cho nên từ đầu đến cuối nàng càng
lúc càng mất tự nhiên, theo quán tính nàng muốn khống chế cảm giác xa lạ
của mình...

“Tú Thường”, dây dưa thật lâu sau, nàng rốt cục nhịn không được muốn

lùi lại.

Diệp Tú Thường buông Đoạn Vân Tụ ra, cũng bắt đầu hít thở không khí,

nhưng nhìn đến gương mặt ửng hồng quá mức kiều mị ở trước mắt này,
lòng nàng vẫn không thôi chộn rộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.