“Kỳ thực ta hẳn là phải cảm tạ ngươi, là ngươi đã làm cho ta hiểu được
cái gì gọi là nhi nữ tình trường, lại càng cảm tạ ngươi nguyện ý cùng ta
bước vào sai lầm, chống lại thiên hạ rộng lớn này.”
Một lời này tình thâm ý trọng, trong lòng Đoạn Vân Tụ vừa áy náy vừa
cảm động, “Nói cái gì mà 'cảm tạ', giữa chúng ta không cần nói những thứ
này. Huống chi, ta đã làm cho nàng khổ sở rất nhiều, nếu ta sớm hiểu rõ
tâm ý của mình, lại dũng cảm thêm một chút, nàng sẽ không phải khóc.”
Nhớ tới bản thân nhiều lần cự tuyệt lại liên tục đã kích nàng, nhớ tới Diệp
Tú Thường lệ rơi đầy mặt, lòng nàng đau vô cùng.
“Được rồi, nỗi đau cũng đã qua từ giờ sẽ vui vẻ. Ta đợi được ngươi,
ngươi cũng không có bỏ ta, chúng ta đã hạnh phúc.” Diệp Tú Thường kéo
tay Đoạn Vân Tụ qua đặt trên ngực của mình, “Nghe đi, nó đang rất vui vẻ
nhảy nhót a, nó nói nó thực thích ngươi...”
Tay Đoạn Vân Tụ đặt tại nơi đó không khỏi làm cho mặt nàng nóng lên,
nhưng Diệp Tú Thường lại làm cho nàng cảm động, nàng nhịn không được
kề sát vào nơi tốt đẹp kia của Diệp Tú Thường, khóe môi hạ xuống hôn lên,
“Trái tim ta cũng nói nó thích nàng...”
Hai người ở trong nhu tình mật ngữ nằm trên giường ôm nhau ngủ, thẳng
đến giữa trưa.
Sau khi tỉnh lại, cả hai nhìn nhau cười.
“Ta đói bụng.”
Diệp Tú Thường giọng điệu nũng nịu. Nàng cũng không biết vì sao cứ
hễ ở trước mặt Đoạn Vân Tụ là sẽ làm ra một ít chuyện mà bình thường
nàng tuyệt đối sẽ không làm, lại nói ra những thứ bình thường sẽ không
nói, có lẽ bởi vì người ở trước mắt này chính là Đoạn Vân Tụ, người mà
thoạt nhìn có vẻ như nhu nhược nhưng lại rất kiên cường, trong kiên cường
lại ẩn chứa yếu ớt.