Diệp Tú Thường nhìn Đoạn Vân Tụ biểu tình dần dần trở nên dịu dàng,
nét ôn nhu ấm áp hiện lên khóe mắt, đuôi mày, không khỏi tươi cười, như
xuân hoa ánh nguyệt, xinh đẹp dị thường. Dịu dàng ở giữa hai người tản
mát ra...
Dưới ánh trăng hai người ngồi trên cây tới nửa đêm, có khi nói đủ
chuyện trên trời dưới đất, có khi trầm mặc không nói cũng không cảm thấy
xấu hổ. Sau lại hai người đều có chút mệt thấy có chút lạnh, liền tìm nơi
bằng phẳng tránh gió, vận khởi nội công, tu luyện tâm pháp. Chờ phương
Đông hừng sáng, hai người mở to mắt, thấy đối phương đều thần thái sáng
láng, nhìn nhau cười.
“Đoạn công tử tinh thần không tệ!” Diệp Tú Thường mở miệng trêu
ghẹo nói.
“Diệp cô nương cũng vậy a.” Đoạn Vân Tụ cũng cười khẽ.
Hai người đứng dậy, dọc theo đường nhỏ trong rừng chậm rãi mà đi. Các
nàng hít lấy không khí trong lành, nghe chim hót véo von, đi dạo buổi sáng
khiến tinh thần thoải mái, cảm thấy thật hứng thú.
Đoạn Vân Tụ lúc này cảm giác được thực rõ ràng, có một nữ tử như
Diệp Tú Thường đây ôn nhu săn sóc bồi ở bên cạnh, ở trong rừng dạo
bước, giống như là một loại hưởng thụ. Hai người một đường nói nói cười
cười, tinh thần rất tốt.
Sau nửa canh giờ, hai người cũng trở lại tửu điếm, chọn cái bàn ngồi
xuống chờ ăn điểm tâm.
Diệp Viễn Khâm thức dậy khá sớm, xuống dưới thấy tiểu nhị đang bưng
cháo, mà muội muội cùng Đoạn Vân Tụ ngồi cùng một chỗ nói nói cười
cười, lại giật mình ---- muội muội ở trong võ lâm bằng hữu không ít, trong
đó có không ít là thanh niên tuấn kiệt, nhưng cùng một cái nam tử quen biết