HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 396

một thiếu niên cực kỳ thanh tú sạch sẽ, nhưng lại giống mỹ ngọc tản ra hào
quang làm cho người ta không thể bỏ qua.

Một thời gian nữa, thành tựu của người này chỉ sợ khó mà lường được,

Diệp Viễn Khâm trong lòng thầm nghĩ.

Mà tình hình Sở Dao cũng không ổn. Nhìn biểu tỷ mình cùng Đoạn Vân

Tụ tình ý ôn nhu làm cho người khác cũng không thể chen chân vào, trong
lòng nàng đắng chát, cũng uống nhiều rượu hơn.

Rượu ngon uống xong món ngon cũng hết, trong mấy người chỉ có Diệp

Tú Thường là tỉnh táo nhất. Vốn tửu lượng Diệp Viễn Khâm rất tốt, nhưng
uống hết một vò đầu cũng có chút choáng váng, mà Đoạn Vân Tụ uống hết
mấy bát lớn liền có điểm ngây ngất rồi, Sở Dao cũng say đến bất tỉnh nhân
sự.

Diệp Tú Thường nhìn ba người trước mắt thập phần bất đắc dĩ, gọi hạ

nhân tới đem đại ca cùng biểu muội đỡ về phòng của bọn hắn, sau đó tự
mình đỡ Đoạn Vân Tụ lên, đem nàng đặt ở trên giường lớn chạm trổ hoa
văn làm bằng gỗ lim, đem ngoại sam của nàng cởi xuống rồi tháo búi tóc.
Nàng vốn muốn đem sa đái quấn trên người Đoạn Vân Tụ cởi ra, nhưng
nghĩ nghĩ cảm thấy có chút ngượng ngùng còn không có động thủ.

“Vân Tụ?” Diệp Tú Thường ngồi ở bên giường kêu.

Nhưng người bị gọi không có phản ứng gì.

Diệp Tú Thường tiếp tục gọi một tiếng, Đoạn Vân Tụ ở trên giường

chuyển người lại, đối mặt Diệp Tú Thường, đôi mắt nửa mở nửa khép, cúi
đầu gọi: “Tú Thường...”

Diệp Tú Thường vừa tức vừa giận, nói: “Rõ ràng không thể uống rượu

còn uống nhiều như vậy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.