HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 398

Mà hiện giờ, vì có Diệp Tú Thường, gần như đem giá lạnh trong lòng

nàng đẩy lui, trong sinh mệnh của nàng lại xuất hiện ánh hào quang, ấm áp
như xuân.

Nghe nói như thế trong lòng Diệp Tú Thường vừa cảm động lại vừa đau

đớn. Nàng trở tay ôm Đoạn Vân Tụ, thầm nghĩ: ngươi biết không, có thể
cho ngươi ấm áp, cho ngươi vui vẻ, ta cao hứng biết bao...

Nàng nhớ tới đêm trăng ngày đó hai người gặp gỡ ---- khi đó nàng ngồi

ở bên cạnh mình, nhìn bầu trời đêm dưới ánh trăng cô đơn, thân ảnh trong
trẻo nhưng lạnh lùng dị thường, trong đôi mắt tổn thương nồng đậm không
thể tiêu trừ, làm cho tim mình chợt nhói, như bị tiểu trùng phệ giảo*(cắn),
chính mình lúc ấy nghĩ muốn vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực, vì
nàng xóa đi vết thương. Giờ phút này, rốt cục có thể làm như vậy rồi, hơn
nữa tựa hồ cũng làm được.

“Có nhớ ta đã từng nói, đừng quá ưu thương, ta sẽ cùng ngươi, đêm đó

như thế, hiện giờ cũng thế, ta sẽ luôn luôn bồi ở bên cạnh ngươi, cho ngươi
ấm áp, sẽ xoa dịu đau đớn trong lòng ngươi...”

Uhm.., ta từng hỏi ngươi, tổn thương trong lòng ngươi, rốt cuộc có bao

sâu, chậm rãi đến gần ngươi, mới phát hiện trong lòng ngươi hóa ra băng
kết dầy như vậy, sợ bị tổn thương, sợ bị bỏ rơi như thế, đến nỗi muốn đẩy
ta ra, lẻ loi một mình, nhưng mà ta đã chọn ngươi, ngươi cũng chọn ta, từ
nay về sau, ta muốn dùng toàn bộ ấm áp trong lòng ta, cố gắng hết sức,
đem tổn thương trong lòng ngươi chữa khỏi, để ngươi hạnh phúc trở lại
như xưa, tràn ra tươi cười tuyệt mỹ...

Đoạn Vân Tụ nhắm hai mắt ý nghĩ có chút mơ hồ, nhưng mà lời của

Diệp Tú Thường nàng nghe thấm vào tim, thế giới trong lòng nàng, tựa như
ấm áp lần đầu tiên cùng Diệp Tú Thường ở trong mộng cảnh kia, trăm hoa
đua nở, biển đẹp, trời quang không sấm chớp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.