Diệp Tú Thường không biết nói cái gì cho phải ---- tại sao cha lại cho
rằng mình cùng Đoạn Vân Tụ bên nhau sẽ không có được hạnh phúc?
Lúc này Đoạn Vân Tụ đã đứng vững thân mình, nói: “Cảm ơn Diệp bá
phụ hạ thủ lưu tình, vãn bối cả gan hướng ngài cam đoan, vãn bối sẽ cố
gắng hết sức, để Tú Thường có được hạnh phúc!”
Diệp Kính Thành trợn mắt nhìn về phía nàng, “Ngươi lấy cái gì để cam
đoan? Nếu có một ngày các ngươi trở thành cừu địch, ngươi có thể bảo
đảm chính mình sẽ không cầm kiếm chỉa về phía nàng muốn giết nàng?”
Đoạn Vân Tụ thực giật mình: mình và Tú Thường như thế nào sẽ trở
thành địch nhân, còn muốn giết nàng!
Nàng thần sắc kiên định, khí phách nói, “Tuyệt không có ngày này, nếu
như có, vãn bối cam đoan, ta nguyện chết dưới kiếm của nàng, tuyệt sẽ
không thương tổn nàng!”
Một câu này làm phụ tử Diệp Kính Thành cả hai đều giật mình.
Thật sự là một đôi si tình a, Diệp Kính Thành muốn ngửa mặt lên trời
thét dài.
“Hảo, có những lời này của ngươi, lão phu cho phép các ngươi thành
thân! Nhưng thành thân ba ngày sau, các ngươi liền rời khỏi Sơn Trang,
đừng quay về nữa!”
Nói xong Diệp Kính Thành phẩy tay áo bỏ đi.
--------------