HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 405

liền du sơn ngoạn thủy đi tứ xứ, sau đó qua ba hay năm năm chờ cha hết
giận chúng ta lại quay về...”

Diệp Tú Thường tính toán thực hay, nhưng trong lòng Đoạn Vân Tụ lại

mơ hồ bất an, cái loại bất an này tựa hồ cùng kế hoạch ca ca có quan hệ,
cùng mình báo thù có quan hệ... Nhưng đến tột cùng là cái gì nàng lại nắm
không rõ.

Có lẽ chỉ là ảo giác của mình mà thôi. Xem Diệp Tú Thường cao hứng

như thế nàng cũng không muốn mất hứng, vì thế vứt sạch u ám trong lòng
chuyện trò vui vẻ.

“Bà mai nói trước thành thân ba ngày chúng ta cũng không thể gặp mặt,

ngươi bảo sau hôm nay ngươi đều không thấy được ta có hay không nghĩ
tới ta?”

Xem trong phòng bốn bề vắng lặng, Diệp Tú Thường tiến đến trước mặt

Đoạn Vân Tụ, hai người thiếu chút nữa muốn thiếp cùng một chỗ.

Đoạn Vân Tụ mỉm cười, “Nàng thì sao?”

“Ngươi vẫn chưa trả lời ta, không được chơi xấu!”

“Ta sẽ không nói dối, nàng nghĩ tới ta ta sẽ nhớ nàng, nàng nếu không

nghĩ ta cũng không nhớ.”

“Này làm sao ngươi biết ta sẽ nhớ hay không nhớ ngươi?”

“Ta biết nàng nhất định sẽ nghĩ tới ta.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì tâm nàng ở chỗ này của ta, ta biết nó đang suy nghĩ gì a.”

“Ngươi...” Từ lúc nào trở nên chắc chắn như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.