HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 406

Đoạn Vân Tụ xem người trước mắt vẻ mặt không phục, cười nói: “Tâm

cũng ở chỗ của nàng, rất công bằng”

Này cũng không sai biệt lắm, Diệp Tú Thường ngọt ngào mà nghĩ.

Ngày mười bốn tháng tám, Minh Viễn Sơn Trang đã nghênh đón khách

nhân tới trước, cũng may Sơn Trang đủ lớn, đều an bài chỗ ở thoả đáng.

Ngày hôm đó có một công tử áo lam ở ngoài cửa lớn Minh Viễn Sơn

Trang xuống xe ngựa, cầm hỉ thiếp tới cửa. Hắn đầu đội Sarong tiểu quan,
nhìn qua hào hoa phong nhã, dịu dàng nho nhã, nhưng thần sắc lộ ra mỏi
mệt, tựa hồ phong trần mệt mỏi từ nơi xa vừa tới.

“Là Vi thị bố trang Thiếu đông gia a, Nhạc Dương cách Lâm An xa như

vậy, Thiếu gia thế nhưng tự mình tới rồi, mau mời mau mời!” Quản gia
canh giữ ở cửa lớn đầy nhiệt tình, hàn huyên xong để gã sai vặt mang áo
lam công tử đi nghỉ tạm.

Áo lam công tử này đúng là Vi thị bố trang Thiếu đông gia Vi Thiên

Hữu. Theo lý Nhạc Dương cách Lâm An lộ trình tuyệt không chỉ mười
ngày, nhưng hơn hai mươi ngày trước sau khi hắn nghe được một cái đồn
đãi mà bắt đầu hướng Lâm An chạy.

Ngày ấy giữa trưa hắn đang ở một tửu điếm dùng bữa, nghe được hai

người ở bên cạnh nói chuyện với nhau.

Một hán tử mặt nhọn trong đó nói: “Lôi đại ca ngươi có nghe nói chưa,

Thiếu bảo chủ Ngụy gia bảo cùng với cái tên tiểu tử 'Đoạn Vân' kia quyết
đấu, ai thắng người đó liền làm thừa long khoái tế của Minh Viễn Sơn
Trang!”

Tên bị kêu “Lôi đại ca” là một hán tử to lớn chọn mấy viên lạc rang bỏ

vào miệng, sau đó đáp: “Chuyện này được truyền đi rộng rãi rồi, ta như thế
nào lại không biết! Mã huynh đệ, theo ý ngươi bọn hắn ai sẽ thắng? Ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.