HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 432

Diệp Tú Thường tựa đầu phục lên vai Đoạn Vân Tụ, hai tay ôm vòng eo

mềm nhỏ, “Ta cũng vậy, gặp ngươi, mới biết được tình là vật gì...”

Hai người ôm nhau, tâm đều hóa thành xuân thủy cuồn cuộn, ấm áp mà

tốt đẹp.

Một lát sau, Diệp Tú Thường cúi đầu nói: “Chúng ta rượu giao bôi còn

chưa có uống a...”

Đoạn Vân Tụ mới buông nàng ra, cầm lên hai chén rượu trên bàn trải

bằng gấm đỏ, mỉm cười đem một ly đưa cho Diệp Tú Thường, hai người
nhìn nhau cười, cổ tay giao thác, uống xong rượu giao bôi.

“Kế tiếp chúng ta làm cái gì?” Uống xong rượu giao bôi, Diệp Tú

Thường biết rõ còn cố hỏi.

Lời này hỏi được Đoạn Vân Tụ ngẩn ra ---- nàng nếu như không thông

đạo lí đối nhân xử thế cũng biết kế tiếp nên làm cái gì, nhưng mà...

Nàng buông Diệp Tú Thường ra, yếu ớt đáp: “Ta không biết...” Trên mặt

thoáng hiện lên một nét đỏ bừng, may mắn lúc này phòng không đủ sáng.

Sự tình như này, còn muốn như luyện kiếm giống nhau học hỏi? Diệp Tú

Thường lại muốn giận nàng.

Bất quá Đoạn Vân Tụ thật đúng là không biết nên làm như thế nào, nàng

khi còn bé đọc chính là Khổng Mạnh, sau mười tuổi chỉ chuyên tâm luyện
kiếm pháp, cũng không có xem cái gì dã sử tạp văn, giữa sư tỷ muội cũng
chưa bao giờ nói qua cái gì.

Ngược lại Diệp Tú Thường đọc qua nhiều thứ, còn cải trang thành nam

tử dạo qua thanh lâu, hơn nữa đêm qua bà mối ý đặc biệt đến phòng nàng
truyền thụ cái gọi là “Phu thê chi đạo“... Cho nên nàng cười khẽ, “Ngươi
ngộ tính tốt như vậy, dĩ nhiên là biết...” Nói xong Đoạn Vân Tụ lại càng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.