HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 430

Vì làm hai kiện giá y này Diệp Tú Thường đã tốn hết mười ngày đêm,

nhưng giờ phút này cảm thấy được đều đáng giá.

Đoạn Vân Tụ cười khẽ, “Vậy chẳng phải là nàng không có tân lang

sao?”

“Ai nói nhất định phải có tân lang? Ta là tân nương của ngươi, ngươi

cũng thế, là tân nương của ta...”

Nụ cười trên mặt Đoạn Vân Tụ luôn luôn chưa từng ngừng lại, chỉ đáp:

“Hảo, không cần tân lang, nàng là tân nương của ta, ta cũng vậy là tân
nương của nàng.”

“...” Diệp Tú Thường giữ chặt Đoạn Vân Tụ ở bên cửa sổ quỳ xuống.

Đoạn Vân Tụ khó hiểu, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, phát hiện nơi đó một

vầng minh nguyệt nhô lên cao, sáng tỏ viên mãn.

Diệp Tú Thường chắp tay trước ngực, đối với vầng trăng tròn mở miệng

nói: “Tiểu nữ tử Diệp Tú Thường, cùng Đoạn Vân Tụ ái mộ tương hứa, tuy
rằng ta hai người đều là nữ tử, nhưng chúng ta là tình yêu chân thật, xin
nguyệt lão hãy thành toàn, chứng cho nhân duyên chúng ta, phù hộ cho
chúng ta cuộc đời này hạnh phúc...”

Đoạn Vân Tụ nghe nói lời ấy trong lòng cảm động, cũng chắp tay trước

ngực đối minh nguyệt nói: “Tiểu nữ tử Đoạn Vân Tụ, cùng Diệp Tú
Thường ái mộ tương hứa, tuy rằng ta hai người đều là nữ tử, nhưng chúng
ta là tình yêu chân thật, xin nguyệt lão hãy thành toàn, chứng cho nhân
duyên chúng ta, phù hộ cho chúng ta cuộc đời này hạnh phúc, nếu như có
thể đáp ứng cho hai ta, ta nguyện ý dùng hạnh phúc đời đời kiếp kiếp đánh
đổi...”

Cuối cùng một câu làm Diệp Tú Thường trong lòng chấn động, nhìn đến

Đoạn Vân Tụ nói không ra lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.