Linh ẩn đạo nhân nhìn thoáng qua đại đệ tử Nhiếp Cầm. Nhiếp Cầm hiểu
ý, đưa thanh kiếm trong tay cho Đoạn Vân Tụ.
“Để thanh Linh Ẩn Kiếm này trợ giúp con một tay” Linh Ẩn đạo nhân
nói.
“Sư phụ.... “ Đoạn Vân Tụ có hơi giật mình, phải biết rằng thanh Linh
Ẩn Kiếm này vốn là bảo vật hiếm có trên đời, năm đó sư phụ chính là dùng
thanh kiếm này, tung hoành trên giang hồ, khó có địch thủ, trở thành hiệp
nữ danh chấn võ lâm, sau này không biết vì cớ gì? Người xuất gia tu đạo,
được tôn là “Linh Ẩn đạo nhân“.
Con cầm lấy, cho dù bảo kiếm có tốt hơn nữa cũng phải có người dùng
mới được. Tụ nhi con thiên tư thông minh, ngộ tính cực cao, lại tinh thông
kiếm đạo, Linh Ẩn Kiếm pháp của ta con đã luyện thành, nếu con có thể
tìm được Kinh Hạc Kiếm pháp tổ truyền của gia tộc lấy đi tu luyện không
biết chừng con cũng có thể đạt tới cảnh giới của tổ tiên...”
Linh Ẩn đạo nhân kể, trăm năm trước Đoạn Thiên Nhai đúng là Đoạn
gia gia chủ. Năm đó, hắn lấy Kinh Hạc Kiếm pháp tung hoành thiên hạ, cầu
bại một lần mà không được, tương truyền “Kinh hạc xuất, quỷ thần khóc“.
Nhưng sau đó lớp hậu bối của Đoạn gia tư chất không cao, không thể lãnh
hội tinh túy Kinh Hạc Kiếm như các tiền bối, tới phụ thân của Đoạn Vân
Tụ, Đoạn Hàn lại ẩn cư giang hồ, nghe nói Kinh Hạc Kiếm pháp đã muốn
thất truyền. Mà Tụ nhi tuy có thiên phú cực cao về kiếm đạo, mặc dù bốn
tuổi đã bắt đầu theo phụ thân tu tập nội công, nhưng hắn lại không truyền
kiếm pháp cho nàng. Năm ấy mười tuổi, cơ duyên xảo hợp Tụ nhi đã bái ta
làm sư phụ, chỉ trong vòng mười năm đã lĩnh ngộ được tinh túy của Linh
Ẩn kiếm pháp.
Lúc này Đoạn Vân Tụ vành mắt ướt át, quỳ xuống, chân thành nói: “Ân
tình cùng kỳ vọng của sư phụ, Tụ nhi nhớ kỹ. Nếu Tụ nhi may mắn còn
sống trở về, nhất định ở bên phụng dưỡng, báo đáp ân sư!”