Đoạn Vân Tụ trong lòng thở dài, hỏi: “Ngươi không muốn đi?”
Diệp Tú Thường liếc mắt nàng một cái, “Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể
tin ngươi?”
Đoạn Vân Tụ cắn chặt răng, “Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được,
đêm nay ta phải mang ngươi đi.” Nói xong đưa tay đi điểm đại huyệt của
Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường giật mình không thôi, trong lòng tức giận càng sâu,
“Ngươi muốn cái gì!” Lời còn chưa dứt, nàng chỉ thấy Đoạn Vân Tụ đem
một cái áo lông cừu màu trắng bên cạnh khoát trên người mình, lại đem mũ
lật lên phủ lên tóc của mình, sau đó ôm lấy chính mình.
Nhưng mà tư thế thân mật như vậy làm nàng càng thêm tức giận.
“Ngươi buông!” Diệp Tú Thường quát.
Đoạn Vân Tụ lại đem nàng ôm chặt đi ra cửa phòng, sau đó bay vọt ly
khai Minh Viễn tiền trang.
Diệp Tú Thường ở trong lòng Đoạn Vân Tụ nhìn thấy cảnh vật không
ngừng lùi lại, nghe thanh hương trên người Đoạn Vân Tụ, nhìn thấy nàng
nhếch môi, cái mũi đột nhiên chua xót. Nàng thật không ngờ phía sau ân
oán tình cừu hai người, còn có thể thân mật tiếp xúc như vầy, Đoạn Vân Tụ
còn có thể ôn nhu cẩn thận ôm lấy chính mình như thế, ở nơi này xuyên
qua bóng đêm.
Chợt cái gì nàng cũng không muốn suy nghĩ nữa, chỉ nguyện thời gian có
thể dừng lại ở một khắc này, để biết rằng yêu thương không phải chỉ có
mình nhất sương tình nguyện giao ra, ôm mình, đối với mình đã từng có
yêu thương tha thiết...