HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 707

Nàng kia mặc vào bạch sắc y sam, mặc cho tóc đen tùy thanh phong phất

động.

Kim Xu tự biết dung mạo của mình không tầm thường, nhưng nhìn nữ tử

dời bước lại đây, vẫn cảm giác được khó thở.

“Ngươi là thân nhân của ta? Hay là chí hữu?” Nàng kia dịu dàng cười,

“Dường như hết thảy ta đều đã quên, xin ngươi chớ trách.”

Thân nhân? Chí hữu? Duy độc không phải tình nhân?

Kim Xu cười chua chát.

“Ta là Kim Xu, đối với ngươi mà nói, ta là...” Nàng kề sát nàng kia, đầu

ngón tay điểm ở ngực nàng, ở bên tai nàng nói: “Người ngươi để ở trong
lòng...”

“Hảo, ta nhớ kỹ rồi,“ nàng kia thản nhiên cười yếu ớt, “Ta gọi là Đoạn

Vân Tụ, ngươi là Kim Xu, người ta để ở trong lòng...”

Tiền nhiệm Giáo chủ Đoạn Vân Tụ chết đi sống lại, chấn động trên dưới

toàn giáo, nhưng mà đương nhiệm Giáo chủ lại hạ lệnh không được đem tin
tức này truyền ra khỏi giáo. Mà tiền nhiệm giáo chủ cũng không khó chịu,
chưa từng tỏ ý không ổn, cũng không tham dự bất luận sự vụ gì trong giáo,
chỉ ở nơi có phong cảnh tốt nhất là Nhàn Vân tiểu trúc nghỉ ngơi điều
dưỡng. Nhàn Vân tiểu trúc là một tòa tiểu lâu hai tầng, do thúy trúc dựng
thành, đứng sừng sững giữa hồ, hồ lại được thanh sơn bao quanh, nhàn nhã
u tĩnh.

Một ngày Kim Xu xử lý xong giáo vụ, đi vào Nhàn Vân tiểu trúc, không

nghĩ tới lại nhìn thấy Đoạn Vân Tụ ngồi ở nóc nhà, thổi sáo trúc.

Nàng nhìn lướt qua cảnh vật bốn phía, lại nhìn thấy người nọ trên nóc

nhà, nghe tiếng sáo thư hoãn nhu nhuyễn, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.