HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 93

Nhưng có như vậy thì đã sao? Nàng luôn luôn đem hắn trở thành ca ca, trở
thành bạn tốt, nếu như không có Đoạn Vân Tụ, nàng cũng khó có thể đem
hắn trở thành tình lang.

*( lựa chọn kỹ càng)

“Thiếu Khiêm ca ca, huynh có nhớ sinh thần năm ta mười sáu tuổi, ta đã

từng nói với huynh là sẽ đối với huynh như đối với ca ca...”

Ngụy Thiếu Khiêm ngây ngẩn cả người, hắn nghĩ chẳng qua là do Diệp

Tú Thường thuận miệng tỏ vẻ thân cận một câu, không nghĩ tới trong đó lại
có ý tứ sâu xa như vậy.

“Ta không tin! Mấy năm nay, ta đối với muội tốt như vậy, muội cũng

biết!”

“Thật sự ta biết, nhưng mà, ta đã cũng mấy lần ám chỉ với huynh, hy

vọng huynh không nên đem trái tim để ở chỗ của ta. Thiếu Khiêm ca ca
huynh cũng hiểu được, ta thật không muốn thương tổn huynh...”

Ngụy Thiếu Khiêm nhớ đến, Diệp Tú Thường từng mấy lần đề cập muốn

cùng mình kết nghĩa huynh muội, nhưng mình lại vội vàng không suy nghĩ
kĩ ý tứ của nàng đã bỏ qua*. Hắn nghĩ, bản thân mình rất ưu tú, không có
nam tử trẻ tuổi nào có thể ưu tú hơn so với hắn, hắn lại nghĩ, hắn đối với
Diệp Tú Thường dụng tâm như thế, tất nhiên có thể đợi được đến khi nàng
thích hắn, nhưng hắn lại không nghĩ rằng, cảm tình vốn không phải là võ
công, chỉ cần dụng tâm liền có thể đạt được! Nhưng hắn không cam lòng,
từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn muốn, trừ bỏ ánh sao trên trời, còn không hắn
dù có phải mất sức của chín trâu hai hổ cũng phải chiếm được đến!

*ý gốc là 'hốt luân thôn tảo' --> nuốt gọn trái táo

“Có phải tiểu tử Đoạn Vân đó hay không? Có phải bởi vì hắn muội mới

nói như vậy hay không? Ta biết hắn thật sự là một nhân tài, nhưng Ngụy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.