HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1100

Nghĩ tới đây, Ân Hậu mỉm cười, trong nụ cười lại mang theo chút

nhàn nhạt ưu sầu…

Trò đánh cược này đã thay đổi hòa thượng khi còn sống…

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Thiên Tôn và Vô Sa không hề đối

nghịch nữa mà trở thành bằng hữu.

Ông đột nhiên rất muốn biết, rất nhiều năm sau này, hòa thượng từng

thua đến thảm thương kia liệu đã từng bao giờ hối hận khi đánh cược với
Thiên Tôn chưa, nếu như Vô Sa không đi theo cùng, hẳn là cả đời này vẫn
sẽ luôn là Tiểu hòa thượng ngây thơ dại khờ đó, thường bạn cùng Phật tổ.

Ân Hậu nhớ Yêu Vương từng nói qua rằng, chuyện xấu xa nhất ngài

từng làm trên đời này chính là lừa gạt Tiểu hòa thượng Vô Sa rời núi.

Một thân áo cà sa của hòa thượng nhuộm đầy máu tươi, suy cho cùng

cũng bởi vì chút tư tâm của ngài, lòng này của hòa thượng vừa thiện tâm lại
cố chấp, có thể giúp ngài bảo vệ lương tâm của nhóm Tương Du.

“Tiểu Lương Tử.”

Lời của Tiểu Tứ Tử bất chợt cắt đứt mạch suy nghĩ đang bay xa của

Ân Hậu, khiến ông phục hồi lại tinh thần.

Tiểu Lương Tử đưa tay, nhận lấy Tiểu Tứ Tử, đặt bé đứng cạnh mình,

hỏi bé, “Cận Nhi, ngươi hẳn cũng biết tước hiệu của Hỏa Kê gọi là Hỏa
Phượng?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ừ.”

“Vậy vì sao hắn lại được gọi là Hỏa Phượng ngươi có biết không?”

“Ừm, bởi vì trên lưng thúc ấy có con Phượng hoàng sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.