“Làm gì có...” Lâm Dạ Hỏa cũng giật mình, “Lần đầu tiên ta mới nghe
thấy chuyện Hỏa Liệt Quả có độc.”
“Đối với con người thì lượng độc này rất nhỏ, cùng lắm thì tay chỉ nổi
mấy vết mẩn đỏ thôi nhưng nó có thể nói là thiên địch của côn trùng.”
Công Tôn giải thích. “Thứ thuốc mỡ này phát ra một thứ mùi khiến cho côn
trùng bị choáng.”
“Bị choáng?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Côn trùng rất ghét thứ trái cây này.” Công Tôn nói còn chưa dứt lời
thì Lâm Dạ Hỏa đã vỗ tay một cái. “Đúng thế! Người ở đây thường đốt cây
Hỏa Liệt Quả để đuổi côn trùng, thì ra đốt quả cũng được sao?”
“Đúng là đốt cành lá của Hỏa Liệt Quả thì có thể đuổi côn trùng, còn
trái của nó sau khi đốt thì sẽ làm côn trùng bị bất tỉnh.” Công Tôn nói.
“Thật ra khi ta vừa nhìn thấy mấy đồ án kia đã nghĩ đến điểm này nhưng
không chắc cho lắm.”
“Vậy bây giờ đã chắc chắn rồi?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc hỏi.
Công Tôn gật đầu, “Ta vừa rồi hỏi mấy người trong cung Hỏa Luyện
Thành, nơi này có một truyền thống.”
“Truyền thống...”
Công Tôn mỉm cười, “Lịch đại Thành chủ của Hỏa Luyện Thành khi
hạ táng đều phải bỏ đầy Hỏa Liệt Quả trong quan tài.”
Mọi người ngây ra một lúc, sau đó lập tức hiểu ra.
“Cho nên mỗi một vị Thành chủ của Hỏa Luyện Thành khi hạ táng
đều phải chôn trong Hỏa Luyện Cung sao?” Triển Chiêu hỏi, “Là để đề
phòng lũ sâu kia tỉnh lại?”