HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1288

“Nói đến cũng khéo, ông ấy có cùng họ với Tiểu Tứ Tử và Công Tôn

tiên sinh.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười. “Họ kép Công Tôn, tên chỉ có một
chữ ‘Mỗ’”.

(*)Mỗ có nghĩa là cái gì, nào đó, dùng cho một người hay một vật có

tên nhưng không nói ra, thường dùng để tự xưng. Nhưng người này lại
dùng chữ “Mỗ” làm tên thật.

Triển Chiêu lại lắp bắp kinh hãi, “Công Tôn Mỗ? Vị Công Tôn Mỗ

không gì là không biết kia sao?”

Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên hỏi Triển Chiêu, “Không gì không biết ạ?”

“Tiểu Tứ Tử, ông ấy chính là đại tài tử đó, lại nói có phải nhà Công

Tôn của cháu chuyên sinh ra tài tử không?” Triển Chiêu lắc Tiểu Tứ Tử
nghiêm trang nói. “Ta thường nghe mấy lão nhân gia ở Ma Cung nhắc tới
ông ấy, Tiểu Họa Thư nói ông ấy là người có học vấn cao nhất đương thời.”

Tiểu Tứ Tử tròn mắt mong chờ mà nhìn Bạch Ngọc Đường, “Vậy khi

Bạch Bạch còn bé cũng theo ông ấy học ạ?”

“Ngược lại không có, ta rất ít khi ở cực Bắc, bất quá khi đọc sách viết

chữ thì ngẫu nhiên ông ấy sẽ xuất hiện tán gẫu với ta vài câu.” Bạch Ngọc
Đường thấy hai mắt Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đều đang lấp lánh, bất đắc
dĩ xua tay. “Chỉ là một lão nhân ba hoa hay đi lừa rượu mà thôi.”

“Lão nhân...” Tiểu Tứ Tử giơ tay ra đếm ngón, “Nhưng mà… khi cháu

thấy ông ấy thì cảm giác không khác với tuổi của phụ thân là bao.”

“Bây giờ dáng vẻ của ông ấy vẫn vậy.” Bạch Ngọc Đường bảo. “Ta

cũng từng hỏi qua ông ấy vấn đề này, ông ấy không có võ nghệ cao cường
như sư phụ của ta và ngoại công của Miêu Nhi, thậm chí ta còn không biết
ông ấy có võ công hay không nữa mà lại có được tuổi xanh xuân vĩnh
viễn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.