HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1371

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở to mắt, giọng nói này mang

theo cảm giác lưu manh, hơi có chút khàn khàn, bất quá nội lực dường như
không thấp.

Hai người nhìn theo hướng âm thanh truyền đến thì thấy trên một

chiếc ghế dài kê trên hành lang uốn lượn của tòa đại trạch, có một người
đang dựa vào.

Người nọ thoạt nhìn tuổi tác không nhỏ, ăn mặc lôi thôi lếch thếch,

mặc một bộ y phục bằng vải bố màu xám, quấn một chiếc khăn quàng cổ
kỳ dị, mái tóc không dài được búi lên rất tùy tiện... Nếu Triệu Phổ ăn mặc
như vậy thì có thể dùng từ “thoải mái” để hình dung thì vị này chính là lôi
thôi lếch thếch, thậm chí có chút nhếch nhác.

Người này đã có chút tuổi tác, bộ dạng cũng không tính là kém mà còn

có thể nói là có khí chất rất độc đáo... nên gọi là gì nhỉ? Cà lơ phất phơ...

Vị này thoạt nhìn như là say rượu còn chưa tỉnh hoặc là mới vừa tỉnh

rượu, có cảm giác chán chường, ngồi một mình trên ghế dài không có ai
bên cạnh, vẫy tay ra hiệu với Lục Thiên Hàn, mở miệng thì gọi ông là thiếu
gia.

Lục Thiên Hàn dừng lại trong viện, nghe thấy giọng nói kia thì không

lập tức quay đầu lại nhìn người mới vừa gọi mình mà là nhìn chằm chằm
vào một gốc cây bồ đề...

Một lát sau, Lục Thiên Hàn quay sang liếc mắt nhìn người nọ.

Người kia cười hỏi Lục Thiên Hàn, “Nếu đã đến chứng tỏ ngươi còn

nhớ ta là ai phải không?”

Lục Thiên Hàn nhìn người kia một lát, hơi gật đầu, mở miệng. “Kính

Chi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.