HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1404

Cổ Kính Chi gật đầu, vươn tay vén ống tay áo bên phải lên, để lộ ra

vết sẹo bỏng rất lớn trên cánh tay.

Lục Thiên Hàn hơi cau mày nhưng không cho ý kiến, tiếp tục hỏi.

“Tiểu Bàn đâu?”

Cổ Kính Chi lắc đầu, “Ta chưa từng gặp lại hắn!”

Lục Thiên Hàn nghi ngờ, “Ngươi không đi tìm hắn sao?”

Cổ Kính Chi bất đắc dĩ, “Sau khi ta được cứu thì mất một khoảng thời

gian rất dài không nhớ được gì, sau này mới dần dần khôi phục ký ức... Khi
vết thương của ta đã ổn có thể xuống giường thì đã là một năm sau. Ngư
dân nhận nuôi ta ở cách cực Bắc rất xa, lúc ta lớn hơn một chút thì đã từng
có ý định quay về Băng Nguyên Đảo tìm các ngươi. Nhưng khi ta đến thì
Băng Nguyên Đảo đã cấm tất cả tàu thuyền thông thường lui đến, tất cả
hàng hóa trên đảo đều là do thuyền của đảo tự ra nhận hàng. Hơn nữa, ta
nghe gia tướng trên Băng Nguyên Đảo nói rằng ngươi đã rời đảo nên ta
cũng bỏ đi.”

Cổ Kính Chi chống cằm, vừa nói vừa lắc cái chén, đây là thói quen từ

khi bé của hắn, mỗi lần nói chuyện nhất định phải cầm chén xoay trong tay.

Lục Thiên Hàn hỏi, “Thế cuộc sống sau đó thì sao?”

“Sau đó à, ta trở về nhà tiếp tục làm ngư dân, luyện công phu, rồi bắt

đầu chạy thuyền, trưởng thành rồi thì lập gia đình sinh con đẻ cái, định cư ở
vùng Chiết Giang, buôn bán vừa mới phất lên thì thê tử qua đời, không tái
giá. Sau khi tôn nhi sinh ra thì giao lại việc buôn bán cho nhi tử xử lý, ta ở
nhà chăm sóc tôn tử, đến khi nó lớn thì nói là muốn nhập ngũ, vì vậy ta mới
mang nó đến Tây Bắc. Mấy năm nay có hai việc mà ta chưa bao giờ ngừng
làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.