HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1407

Mà Bạch Ngọc Đường chỉ thong thả bước đi bên cạnh hai người họ,

xem họ trò chuyện.

So với Triển Chiêu xưa nay vốn thân thiện thì Bạch Ngọc Đường lại là

người lạ chớ gần. Ngũ gia không phải là loại người chỉ vì điều tiết bầu
không khí mà miễn cưỡng trả lời người khác, nếu hắn cảm thấy không có
lời nào để nói thì bất luận là không khí tẻ ngắt xấu hổ đến thế nào, hắn vẫn
không mở miệng.

Trên nóc nhà, Ân Hậu nhìn mấy người đang đi ra, đột nhiên hỏi Thiên

Tôn, “Ngọc Đường nhà ngươi ngoại trừ Chiêu Nhi nhà ta ra thì có bao giờ
vừa đi vừa tán gẫu với ai không?”

Thiên Tôn ôm cánh tay ngẩng đầu lên nghiêm túc suy nghĩ, “Ừm,

chắc là còn Tiểu Tứ Tử... Không còn cách nào khác, đứa nhỏ nhà ta cứ lầm
lầm lì lì, dù cho là người quen như Công Tôn Triệu Phổ, vừa đi vừa tán gẫu
cũng phần lớn là khi có cả Triển Chiêu, bình thường lúc nào nó cũng độc
lai độc vãng, điểm này nhất định là giống Tiểu Lục Tử.”

Ân Hậu nhịn cười, “Quả nhiên là như vậy...”

Thiên Tôn lại liếc nhìn Triển Chiêu, lầm bầm lầu bầu cảm khái một

tiếng, “Bé mèo nhà ngươi thật dễ khiến người thích, hoàn toàn chẳng giống
ngươi tý nào!”

Ân Hậu nguýt Thiên Tôn một cái, “Nói như ngươi dễ khiến người

khác thích lắm đấy!”

Thiên Tôn hừ một tiếng, “Có thể đứng chung một chỗ với Ngọc

Đường nhà ta quá thời gian một chén trà nhỏ mà không lúng túng không
thấy tẻ ngắt phỏng chừng chỉ có mỗi Triển Chiêu, cái tên đồ đệ bất hiếu kia
ngay cả ta cũng không thèm để ý!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.