Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ừ, ta cũng không nhìn ra.”
Triển Chiêu thuận tay kéo Lâm Dạ Hỏa vừa mới đi ngang qua người.
Hỏa Phượng không hiểu gì mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu hỏi, “Ngươi cảm thấy Cổ Ngôn Húc bao nhiêu tuổi?”
Lâm Dạ Hỏa chớp mắt mấy cái, khoanh tay ngẩng mặt lên trời suy
nghĩ. “Ừm... chắc là không khác chúng ta là bao... nhiều lắm cũng không
vượt quá hai mươi lăm.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhún vai bất đắc dĩ —— chính hắn cũng đoán như
vậy nhưng Tiểu Tứ Tử lại không thấy thế.
Triển Chiêu cúi đầu, hoài nghi mà nhìn Tiểu Tứ Tử đang vùi đầu ngủ
say sưa trong lòng mình. Kinh nghiệm từ trước tới nay đã chứng minh, nếu
nghe những chuyện không theo quy luật thường tình thì chỉ cần chuyện đó
là do Tiểu Tứ Tử nói ra, trên cơ bản đều là thật.
“Vậy chẳng lẽ là Cổ Ngôn Húc cũng giống như mấy lão gia tử có nội
lực thâm hậu nhưng cố tình ngụy trang?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc
Đường.
Lâm Dạ Hỏa bị gạt qua một bên vội vàng xích lại gần. “Các ngươi
đang nói chuyện gì thế? Cho ta chơi cùng với!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Hỏa Phượng nghiêng đầu, vẻ mặt hiếu kỳ.
Triển Chiêu đem câu nói mà Bạch Ngọc Đường vừa nói với hắn ra nói
lại cho Lâm Dạ Hỏa nghe, Hỏa Phượng đầu tiên cũng sửng sốt như Triển