Ngũ gia nhìn thấy Triển Chiêu khoa tay múa chân ra dấu, nhưng trong
hoàn cảnh tối đen như mực thế này thì không thể thấy được móng vuốt của
mèo đang vẽ cái gì.
Bạch Ngọc Đường nhún vai —— có ý gì?
Triển Chiêu híp mắt thu tay lại, rướn người tới ghé vào lỗ tai Bạch
Ngọc Đường nhỏ giọng nói. “Lẽ nào là quái vật?”
Ngũ gia vốn đã khó chịu, vừa rồi nhìn phải mấy thứ kia đã đủ khiến
cho hắn buồn nôn, lúc này lại không thấy rõ đường, ai biết dưới mặt đất có
cái gì, còn cả quái vật...
Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn Triển Chiêu, “Quái vật gì?”
Triển Chiêu chỉ lỗ tai mình, “Ngươi nghe tiếng bước chân quái dị biết
chừng nào?”
Bạch Ngọc Đường cũng thấy vậy, tiếng bước chân này quả thật không
đúng cho lắm.
Triển Chiêu vươn tay uốn éo như sâu đang bò, “Lẽ nào là sâu bọ linh
tinh? Hay cua cáy gì đấy?”
Ngũ gia nổi da gà, vội vàng kéo Triển Chiêu đang định đi tiếp, khoát
tay ra hiệu với phía sau...
Lúc này, Giao Giao đi đến trước mặt hai người họ.
Bạch Ngọc Đường ý bảo Giao Giao đi xem trước.
Giao Giao này, tuy kế thừa được toàn bộ nội lực công phu của Triển
Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nhưng có một điểm, tính cách của nó cũng
giống như hai người họ, cảm xúc càng gần với hai người họ hơn.