Tiểu Lương Tử gật đầu, “Vừa rồi đệ cầm bản mẫu đi tìm thiết tượng
trong quân doanh nhờ làm giúp, thợ rèn cầm một cái chùy tròn đập hai cái
lên một mảnh đồng, kết quả chùy vừa đập xuống thì thành hình tròn và
hình trăng lưỡi liềm!”
Bạch Ngọc Đường cầm hai đồng tiền một tròn một cong nhìn Tiểu
Lương Tử.
Tiêu Lương tiếp tục nói, “Đệ nghĩ đồng tiền kia trông chẳng có tác
dụng gì, không biết hai mảnh đồng đập ra được kia có công dụng gì không,
vì thế đệ cầm về hỏi thái thái gia.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu —— đi tìm Công Tôn
Mỗ hỏi sao?
“Lão gia tử cầm hai đồng tiền kia nhìn một chốc, rồi bảo ‘Sao lại
không nghĩ ra còn có thứ này chứ?!’” nói xong, Tiểu Lương Tử rút ra một
thứ từ sau lưng...
Mọi người chợt nghe “lốc cốc” mấy tiếng, Tiểu Lương Tử lấy một cái
trống con(1), xung quanh trống con gắn đầy những mảnh đồng, cứ hai đồng
gắn vào một cái móc, một đồng hình tròn, một cái hình lưỡi liềm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất kinh ngạc.
“Vừa rồi lão gia tử bảo Thiên Dực đi tìm, thứ nhạc khí này gọi là
Nguyệt Cổ.” Triệu Phổ nhướng mày. “Mảnh đồng hình tròn này tượng
trưng cho trăng tròn, còn hình lưỡi liềm này là trăng non, những bộ tộc thờ
Nguyệt thần ở Tây Vực khi hiến tế đều dùng trống con!”
“Nguyệt thần...” Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên lẩm bẩm, dường như
là nhớ ra điều gì đó.