HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1726

đó là mặt băng hay là mặt nước tĩnh lặng.

“Ánh trăng.”

Đúng lúc này, chợt nghe Bạch Ngọc Đường hạ giọng lẩm bẩm một

câu.

Theo lời của Ngũ gia, những người khác vô thức mà cúi đầu, lại cúi

người... tư thế như vậy, như là chỉ hận không thể đứng chổng ngược để
nhìn xuống.

Vì sao lại có hành động như vậy?

Bởi vì trên mặt kính kia xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, mặt ánh sáng

màu ngân bạch đang dần dần thu hẹp lại, lúc này mọi người mới nhìn rõ,
thì ra ánh sáng vừa rồi là ánh trăng tròn. Bây giờ ánh trăng kia từng chút
từng chút nhỏ lại, dường như là đang chìm xuống.

Theo ánh trăng chìm xuống, khung cảnh xung quanh trở nên rõ ràng,

mặt hồ phản chiếu hình ảnh ngược của cây cối, phía trên là rễ cây, phía
dưới là tán cây, khoảng không gian giữa tán cây và mặt trăng là bầu trời
đêm màu lam, một dải ngân hà rất dài vắt ngang ngay giữa mặt kính.

Mọi người theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trên đầu

mình, nhưng mà, có một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Trên đầu mọi người vẫn đầy sương trắng bao phủ, không thể nhìn thấy

được ánh trăng hay sao trời, trên không trung là biển mây cuồn cuộn.

Lúc này, bốn phía lại cuộn lên một tầng tuyết sương. gió lạnh quét qua

đỉnh núi, lạnh đến mức cả Triển Chiêu lẫn Lâm Dạ Hỏa đều phải rụt cổ lại.

Ngay trong nháy mắt, tầng sương mù bốn phía kia ngưng kết thành

bông tuyết trong suốt, cùng lúc đó, gió lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.