HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1727

Sơn cốc yên tĩnh không một tiếng động, những bông tuyết đang bay lơ

lửng giữa không trung “vụt” một tiếng, rơi xuống.

Tiểu Tứ Tử vươn tay kéo ống tay áo của Bạch Ngọc Đường bên cạnh,

chỉ vào đáy cốc dưới chân núi đang giống hệt một tấm kính.

Mọi người cúi đầu nhìn, những chấm nhỏ tạo thành dải ngân hà trong

tấm kính kia bắt đầu rơi xuống.

Mọi thứ biến đổi quá nhanh khiến cho mọi người không kịp xoay sở,

cuống quýt ngẩng đầu, biển mây trên đầu mọi người lúc này đang nổi lên
cuồn cuộn, những khe hở trên biển mây để lộ ra nền đen kịt bên dưới,
giống như những con đường lên núi.

Tiểu Lương Tử giống như một chú khỉ con xoay đi lộn lại, cảm thấy

choáng váng hết đầu óc, lúc này trời đất giống như đảo ngược, cảnh đẹp
khiến mọi người thán phục vào ban sáng, bây giờ đã lật ngược lại.

Còn chưa kịp cảm khái một chút cảnh đẹp trước mắt, đột nhiên một

tiếng hít không khí thật mạnh truyền đến.

Mọi người theo bản năng mà ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Tuyết Nhi một

tay che miệng, một tay vỗ nhẹ lên ngực như là bị giật mình rất lớn, hướng
của nàng và mọi người đứng không giống nhau, mọi người đang nhìn cảnh
trong núi, còn Lục Tuyết Nhi lại nhìn về phía biển.

Ở trên Băng Nguyên Đảo muốn nhìn cảnh biển, từ trước đến giờ luôn

không thể thấy được, chỉ có thể nhìn được một chút mặt biển ở cuối sông
băng, nhưng mà... sau khi sông băng che khuất tầm mắt đã sụp đổ, nhìn
lại...

Cũng vẫn không thể nhìn thấy biển như trước!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.