HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1732

mấy lời cũ rích một chút, nếu như ta đem chuyện ngày hôm nay của ngươi
dâng biểu thượng tấu thì công tích này đủ để phong tước vị thế tập (*) cho
ngươi, lấy thêm một tấm kim bài miễn tử, sử sách cũng dành một phần cho
ngươi, khi ngươi về Khai Phong, phỏng chừng Triệu Trinh sẽ đích thân
mang theo văn võ bá quan ra khỏi thành đón ngươi.”

(*) tước vị cha truyền con nối.

Công Tôn hừ một tiếng, than thở một câu, “Ta không thèm quan tâm

đến mấy thứ...”

Hắn nói còn chưa dứt lời, Triệu Phổ liền gật đầu, “Ta biết ngươi không

quan tâm, ngươi thật sự không quan tâm.”

Công Tôn giương mắt nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, “Ta là một Nguyên soái, cần phải

giết người mới cứu được người, ngươi là một thư sinh trói gà không chặt,
cứu được nhiều người như vậy mà lại chẳng cần phải tổn thương đến bất kỳ
một sinh mạng nào.”

Công Tôn có chút sửng sốt mà nhìn Triệu Phổ.

Cửu Vương gia thả lọn tóc của Công Tôn trong tay ra, lật tay lại, mu

bàn tay nhẹ nhàng chạm vào bả vai Công Tôn, nói, “Đêm nay, ngươi là anh
hùng, Triệu Phổ ta chưa bao giờ phục người khác, nhưng ta phục ngươi!”

Công Tôn nghe Triệu Phổ nói, chẳng biết tại sao... mắt lại nong nóng.

Công Tôn lớn như vậy, không ít lần nghe người khác khen ngợi, từ

học thức cho đến y thuật của hắn, người bên cạnh dường như vẫn luôn khen
ngợi hắn là cực kỳ thông minh hay là kỳ tài có một không hai. Mà trên đời
này người đầu tiên khiến cho hắn cảm thấy mình bị khinh thường chính là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.