HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1775

Ngô Nhất Họa cau mày lắc đầu, miệng lẩm bẩm, “Năm đó còn lại duy

nhất một cục diện rắc rối, nguyên bản tưởng rằng sông băng này vĩnh viễn
sẽ không sụp đổ, không ngờ... cũng là vì mệnh dài quá!”

Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương liếc mắt nhìn nhau, đều mờ mịt —— làm

sao vậy nha? Quá dọa người...

...

Trong sơn cốc, quái thạch san sát.

Một sơn cốc từ trên cao nhìn xuống tưởng rằng rất bằng phẳng, đi tới

nơi mới phát hiện rất gập ghềnh nhấp nhô. Từng tảng đá còn cao hơn cả
đầu người, nhẵn nhụi như dùng đao đẽo gọt đứng sừng sững, mặt đường
đều là những tảng đá vỡ, từng đống từng đống, đại khái là vừa mới hình
thành sau vụ sụp lở.

Triển Chiêu bước cao bước thấp nhảy lên mấy tảng đá, còn không

quên vừa đi vừa pha trò với Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nói xem đậu hũ
đông lạnh một chút là thủng lỗ chỗ, thì ra núi đá cũng giống như vậy ha?!”

Bạch Ngọc Đường vốn đang rất chuyên tâm suy nghĩ việc gì, bị một

câu nói của Triển Chiêu chọc cho thiếu chút nữa là bật cười, hết biết nói gì
mà nhìn hắn.

Triển Chiêu đạp hụt vào khoảng không, vội vàng kéo tay áo Bạch

Ngọc Đường.

Lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một ít tiếng vang nhỏ vụn.

Hai người lập tức lách người, tựa vào sau một tảng đá lớn, nhìn về

phía âm thanh truyền đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.