Ấn ký này nếu không phải đột nhiên xuất hiện thì mọi người sẽ cho
rằng nó được dùng chu sa vẽ lên, giống như hình chữ “Phượng”
凤 viết
theo kiểu đơn giản.
Hỏa Phượng vươn tay ra lau, không xóa được, hiển nhiên là từ trong
da hiện lên.
Hồng Cửu Nương đảo vài vòng quanh Lâm Dạ Hỏa, đi tới phía sau
lưng hắn, tò mò hỏi, “Con Phượng Hoàng trên lưng ngươi có phải cũng
hiện lên không?”
Lâm Dạ Hỏa khó hiểu, bốn phía xung quanh đây không phải quá
nóng, hắn cũng không tắm nước ấm, có thể hiện ra sao?
Hồng Cửu Nương xốc cổ áo nhìn vào lưng hắn, quả nhiên —— con
Phượng Hoàng kia đã xuất hiện.
“Sao lại như vậy?” Hỏa Phượng không hiểu.
Triển Chiêu nhìn bốn phía, đây chỉ là một cái sơn động bình thường, là
trùng hợp hay do họ bước vào sơn động này mới trở nên như vậy?
Bạch Ngọc Đường chỉ về phía cửa động, “Ngươi thử chạy ra ngoài
xem ở bên ngoài có còn không?”
“Ừ.” Lâm Dạ Hỏa đáp lại rồi chạy ra khỏi sơn động.
Mọi người theo ra, nhìn lại... ấn ký trên trán của Lâm Dạ Hỏa đã biến
mất.
Triển Chiêu lại chỉ vào sơn động.
Hỏa Phượng lại chạy vào, quả nhiên —— lại xuất hiện trở lại!