HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 233

Dưới chân làmặt đất gập ghềnh của sa mạc, rất hoang vu, không giống

với cát vàng mềm mại trong sa mạc, trên mặt đấtcócỏ dại, đất trọc, có cỏ
còn cao quá nửa người vànhững tảng đá lớn đứng một mình xuất hiện bất
chợt.

Lại đi thêm một đoạn, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhẹ nhàng kéo

Triển Chiêu.

Hai người trốn đến sau một khối núi đá.

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu không hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Hướng gió đổi rồi.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

Triển Chiêu vươn tay liếm liếm ngón tay, đem đầu ngón tay đưathẳng

trên không trung cảm nhận một chút, “Giống như…”

Theo lời vừa nói ra khỏi miệng, liền nhìn thấy mặt đất bỗng sánglên.

Triển Chiêu ngẩng mặt, chỉ thấy bởi vì hướng gió thay đổi mà mây mù

dần tản ra, trăng tròn Tây Vực xuất hiện càng lúc càng lớn tại chân trời,
chiếu sáng toàn bộ mặt đất.

Triển Chiêu rất cao hứng, Bạch Ngọc Đường kéo kéo tay áo y, vươn

một lóng tay chỉ hướng phía trước, “Miêu nhi!”

Triển Chiêu theo ngón tayhắn nhìn qua phương hướng đó.

Gió đêm vẫn luôn thổi, hai người nhìn chằm chằmphía trước tối đen

của đại mạc, không nói được một lời, cứ nhìnnhư vậy…

Cũng không biết là đã nhìn bao lâu, Triển Chiêu rốt cục mở miệng,

hỏi, “Đó là cái gì?!”

Bạch Ngọc Đường cau mày, “Có phải giống như thứ ta đang nghĩ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.